Hoắc Đình Sơn vội vã quay lại chủ viện, vừa bước vào phòng, chưa kịp vòng qua bình phong đã nghe bên trong có tiếng nói chuyện khe khẽ.
Là nàng và thị nữ thân cận của nàng.
“Phu nhân, chuyện này hệ trọng, không thể xem nhẹ.”
“Không sao, trước đây cũng từng xảy ra.”
“Sao có thể không sao được? Nay đã khác xưa...”
Hoắc Đình Sơn sải bước vòng qua bình phong gỗ khắc hoa, vừa nhìn liền thấy Bùi Oanh nằm trên ghế dài, sắc mặt trắng bệch.
Ngày thường nàng luôn có đôi má ửng hồng, làn da trắng mịn điểm phấn hồng, nhưng lúc này lại như thiếu máu, trông như một đóa mẫu đơn rời xa đất lành đã lâu, tựa hồ sắp héo úa.
“Phu nhân cảm thấy thế nào? Vì sao không sai người gọi ta?” Hoắc Đình Sơn nắm lấy tay nàng đang đặt bên ngoài chăn, vừa chạm liền nhận ra tay nàng lạnh buốt. Hắn lập tức quay sang nói với Tân Cẩm:
“Mau mau mời Phùng y quan đến!”
“Không cần đâu, Phùng y quan vừa đến xem qua rồi.” Bùi Oanh ngăn hắn lại.
Hoắc Đình Sơn vội hỏi:
“Phùng Văn Thừa nói thế nào? Sau này cần chú ý những gì? Còn chuyện ăn uống của nàng...”
Hắn hỏi dồn dập, như thể còn rất nhiều điều muốn hỏi, lại sợ nói một lượt quá nhiều nàng không trả lời hết được.
Bùi Oanh khẽ mím môi, trong lòng nảy sinh một cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả, nhưng vẫn nói thật:
“Phùng y quan kê mấy thang thuốc, sau này chú ý hơn một chút là được.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3728671/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.