Chương trước
Chương sau
Dưới ánh mắt lạnh lùng, âm trầm ấy, hai chữ "phụ thân" nghẹn lại nơi cổ họng. Trong khoảnh khắc, Hoắc Tri Chương chỉ cảm thấy mình như rơi vào hầm băng.

Hắn c.h.ế.t lặng, đứng ngây người, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: Hắn tiêu đời rồi.

Bùi Oanh nhìn thấy Hoắc Đình Sơn, người vốn không nên xuất hiện ở nơi này. Không cần Hoắc Tri Chương trả lời, nàng đã mơ hồ đoán ra đáp án.

Xem ra, Triệu Thiên tử thực sự đã băng hà. Nhưng chuyện này xảy ra từ khi nào?

Bùi Oanh thẫn thờ nhìn Hoắc Đình Sơn, tâm trí nàng bất giác trở về ký ức lúc đoàn quân Bắc chinh trên đường hồi kinh.

Sau khi rời khỏi huyện Hô Hòa, Hoắc Đình Sơn không còn trú lại trong các thành bang dọc đường. Hắn theo quân đóng quân bên ngoài thành, rồi từ đó vòng qua thành mà đi.

Hắn không vào thành bang, nàng dĩ nhiên cũng không thể vào. Vì thế, quãng đường sau đó đều là cảnh hạ trại bên ngoài thành.

Nàng từng hỏi hắn tại sao làm vậy. Lúc ấy, hắn nói trước kia ngoại thành thường có lâm phỉ, đi vòng ngoài để kiểm tra xem có dấu vết gì của chúng không. Nếu có, tiện tay trừ bỏ.

Khi đó, nàng không hề nghi ngờ.

Sau đó, khi đoàn quân về đến quận Huyền Đồ, hắn đặc biệt dẫn nàng đi qua cổng Nam để tránh đám dân chúng ra đón chào. Còn lần đến biệt viện Tây Giao, nàng vẫn đang say ngủ thì đã bị đưa đi nơi khác, tất cả đều là do hắn sắp đặt.

Những nghi hoặc trước đây, giờ đây tất thảy đều đã có lời giải.

Triệu Thiên tử băng hà rồi.

Ngày trước, nàng và hắn từng có giao ước, nếu Triệu thiên tử băng hà, bọn họ sẽ hòa ly...

Ánh tịch dương cuối cùng trên bầu trời dần tắt, bóng tối như cơn sóng lớn tràn về bao phủ, toàn bộ màn trời đều chìm vào u ám. Trời vừa tối, trong viện còn chưa kịp thắp đèn, sắc hoàng hôn nặng nề đè lên gương mặt mỗi người.

Bùi Oanh dần không nhìn rõ thần sắc của hắn, thân hình cao lớn oai vệ của hắn trong bóng chiều trông tựa ngọn núi sừng sững.

Hoắc Tri Chương mồ hôi lạnh chảy ròng sau lưng. Rõ ràng chỉ là vài hơi thở mà thôi, nhưng thời gian dường như bị kéo dài đến vô tận. Hắn cảm giác như có một bàn tay vô hình nắm lấy gáy mình, nhúng lên xuống trong chảo dầu sôi, mỗi lần đều là một lần chịu đựng khổ ải.

Cuối cùng, Hoắc Tri Chương thấy phụ thân hắn có động tĩnh.

Người nam nhân cao lớn vận huyền bào nhanh chóng bước vào trong viện. Hắn đi tới trước mặt người mỹ phụ, yết hầu khẽ động:

“Phu nhân.”

Bùi Oanh không đáp, đầu óc nàng giờ đây hỗn loạn vô cùng.

Người này đã nhiều lần nói rằng: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.” Vậy mà sau khi thiên tử băng hà, hắn lại giấu giếm, không để nàng hay biết.

Hoắc Đình Sơn nắm lấy tay Bùi Oanh. Bàn tay hắn rộng lớn, dễ dàng bao bọc lấy tay nàng, “Phu nhân, theo ta trở về trước, về rồi hãy nói.”

Giọng hắn trầm thấp, nhẹ nhàng, như sợ làm nàng kinh động.

Hoắc Tri Chương không khỏi trừng mắt. Hắn dám khẳng định, trong suốt mười tám năm qua, đây là lần đầu tiên hắn thấy phụ thân mình ôn hòa, thậm chí có thể nói là dịu dàng như vậy.

Bùi Oanh bị nắm tay dẫn ra khỏi viện của Hoắc Tri Chương.

Hoắc Tri Chương nhìn bóng dáng hai người dần khuất, tuyệt vọng nhắm nghiền mắt.

Phụ thân hiện tại không tính toán với hắn, sau này hẳn sẽ tính càng nặng hơn. Hỏng rồi, mạng nhỏ của hắn e rằng khó giữ. Không được, hắn không thể ngồi chờ chết. Phải đi tìm đại ca cầu cứu, đại ca luôn thông minh hơn hắn, chắc chắn có cách cứu lấy mạng hắn...

Lúc này, gió nhẹ bắt đầu thổi, gió đêm mùa đông lùa qua, mang theo cái lạnh khiến người run rẩy.

Tâm trí rối ren của Bùi Oanh chợt trở nên rõ ràng hơn.

Nàng và hắn quả thật có giao ước hòa ly, nhưng hiện tại bên ngoài loạn lạc, dù có hòa ly cũng phải chờ đến khi thiên hạ thái bình. Bên ngoài thế đạo nguy hiểm vô cùng, nàng không muốn lại bị các thế lực vô danh bắt giữ, buộc phải chia lìa với nữ nhi.

Chuyện này cứ thế mà bỏ qua sao?

Tất nhiên là không!

Hắn đã giấu giếm nàng lâu như vậy, lỗi trước rõ ràng thuộc về hắn.

Bùi Oanh vẫn còn nhớ đêm trước khi nàng lên đường đến biệt viện Tây Giao, khi ấy rõ ràng đã nói chỉ đến hai lần, vậy mà hắn lại làm loạn trong ôn tuyền.

Quá mức tùy tiện, hành xử không kiêng dè.

Nghĩ lại, nàng cảm thấy hắn thật sự cố ý. Trước kia không có lý do, cũng chẳng tìm được dây cương mà khống chế, nhưng bây giờ... chẳng phải đã có cớ rồi sao!

Bùi Oanh chỉ cảm thấy gió không còn lạnh nữa, thậm chí bầu trời đen kịt trên đầu cũng như ánh lên vài tia sáng rạng rỡ, lòng nàng bỗng ngập tràn hân hoan.

Khóe miệng khẽ nhếch lên, nhưng rất nhanh bị nàng kìm xuống.

Không được, Hoắc Đình Sơn là người tinh tường, nàng phải khắc chế, không thể để hắn nhìn ra sơ hở. Nếu để hắn nhận ra, chắc chắn hắn sẽ tiếp tục làm theo ý mình.

Nàng nhất định phải bình tĩnh.

Nàng phải bình tĩnh.

Viện của Hoắc Tri Chương cách khá xa chính viện. Suốt quãng đường trở về, phu thê hai người hiếm hoi không trao đổi lời nào.

Về đến chính viện, Hoắc Đình Sơn phất tay cho tất cả nha hoàn lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hắn và Bùi Oanh.

Chính phòng sáng rực ánh đèn, ngoài ra còn được thắp sáng bởi những viên dạ minh châu, ánh sáng chiếu rọi, rõ mồn một từng biểu cảm của nàng. Nàng mím môi, hàng mi dài rủ xuống, sắc mặt lạnh lẽo, rõ ràng không vui.

“Phu nhân, chuyện này ta có thể giải thích.” Hoắc Đình Sơn trầm giọng nói.

Bùi Oanh liếc hắn một cái, sau đó không nói lời nào, hướng về chiếc nhuyễn tháp bên cửa sổ mà bước tới.

Hoắc Đình Sơn liền đi theo.



Bùi Oanh ngồi xuống nhuyễn tháp, qua đôi mắt cụp xuống, nàng thấy đôi ủng đen của hắn bước tới trước mặt mình, nhưng hắn chỉ đứng yên đó. Điều này làm nàng không khỏi cười thầm trong lòng.

Trước đây, hắn cứ tự nhiên ngồi xuống nhuyễn tháp của nàng, thậm chí còn chen lấn vào chỗ của nàng. Nay thì đã biết giữ lễ rồi.

Bùi Oanh ngẩng đầu nhìn hắn, vẫn không nói gì.

Hoắc Đình Sơn hiểu ý, mở lời: “Chuyện này đúng là ta làm không đúng, đã giấu phu nhân. Nhưng ta có lý do, ta không muốn phu nhân rời xa ta, nên mới che giấu chuyện Triệu Thiên tử băng hà.”

“Ta chưa từng có ý định rời khỏi U Châu, ngài không cần phải lo lắng.” Bùi Oanh bình tĩnh đáp.

Người đàn ông khẽ ho một tiếng, “Nhưng ta có tình cảm với phu nhân, muốn tiếp tục làm phu thê cùng nàng.”

Có lẽ trong suốt ba mươi sáu năm qua, hắn chưa từng nói những lời như vậy. Giọng hắn nhỏ đến mức lạ thường, nhưng giữa căn phòng tĩnh lặng, gió đêm bên ngoài cũng ngừng thổi, lời nói của hắn vẫn vang lên rõ ràng.

Bùi Oanh dời ánh mắt, “Làm phu thê không phải như thế. Phu thê cần sự thẳng thắn và tin tưởng. Ngài cảm thấy giữa ta và ngài có những điều đó sao?”

Hoắc Đình Sơn biết mình đuối lý, câu hỏi này hắn không thể trả lời thẳng, chỉ nói: “Về sau ta sẽ không giấu phu nhân.”

Bùi Oanh dường như nghĩ đến điều gì, đứng dậy từ nhuyễn tháp, bước về phía chiếc hòm chứa đồ trong phòng.

Hoắc Đình Sơn nhướng mày, ánh mắt thoáng căng thẳng.

Bùi Oanh kéo từng chiếc hòm từ góc phòng ra, cuối cùng mở chiếc hòm nằm ở dưới cùng. Trong đó đựng các loại sách, có những quyển du ký nàng từng đọc đi đọc lại, cũng có những bức gia thư dày cộp trao đổi giữa Bùi gia và nàng, và hơn cả là tờ thỏa thuận hòa ly.

Không, không thấy!

Bùi Oanh lật tung một lượt, từ trước ra sau, rồi từ sau ra trước, nhưng vẫn không tìm thấy tờ hòa ly mà chính tay Hoắc Đình Sơn từng ký tên và đóng dấu riêng.

Ánh mắt nàng chuyển sang người đàn ông bên cạnh, chỉ đối diện hắn một cái, hắn đã lập tức quay đi.

Bùi Oanh bật cười vì tức giận, “Ngài, một vị Châu mục lừng danh, đại tướng quân được triều đình phong tước, giờ đây lại thay đổi bản tính, làm cả chuyện của kẻ trộm!”

Hắn im lặng, không nói lời nào.

Giọng Bùi Oanh trầm xuống, “Tờ hòa ly đâu rồi?”

Hắn cuối cùng cũng trả lời, ngắn gọn: “Ta đốt rồi.”

Bùi Oanh: “…”

“Khi nào thì đốt?” nàng truy hỏi.

Hoắc Đình Sơn đáp: “Ngày thứ hai sau đại hôn.”

Bùi Oanh cố gắng nhớ lại. Ngày thứ hai sau đại hôn, nàng ngủ nướng đến giữa trưa, sau đó cùng các con dùng bữa trưa. Lúc ấy cơ thể mệt mỏi, nàng lại trở về phòng nghỉ ngơi. Sau đó thì cùng nhau dùng cơm tối, đến tận khi lên giường nghỉ ngơi, Hoắc Đình Sơn đều ở bên cạnh nàng.

Nếu nói hắn có chút thời gian rảnh rỗi, thì khoảng rảnh rỗi đó chắc chắn là lúc nàng còn chưa tỉnh giấc vào buổi sáng.

Người này quả nhiên đã quen độc đoán, chính tay viết ra thư hòa ly, vậy mà nói đốt là đốt, lại còn đốt sớm như thế.

Tốt lắm, chính hắn tự đưa tội thêm một bậc.

Bùi Oanh xoay chuyển ý nghĩ thật nhanh, nhưng trên mặt vẫn không chút biểu cảm.

Hoắc Đình Sơn thử vươn tay nắm lấy tay nàng, nhưng Bùi Oanh rút tay về. Nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ giữ chặt, không để nàng thoái lui nửa bước, nhưng lúc này bàn tay hắn chỉ hơi nhấc lên, rồi cuối cùng buông xuống.

“Phu nhân từng hứa với ta một chuyện.” Hắn trầm giọng nói.

Bùi Oanh nhíu đôi mày thanh tú:

“Chuyện gì?”

Hoắc Đình Sơn đáp:

“Vào ngày Trung Thu ở ngoài huyện Hô Hòa, phu nhân đã hứa với ta rằng năm sau sẽ lấy thân phận thê tử tặng lại cho ta một món lễ vật.”

Bùi Oanh sững sờ, ký ức quay ngược về trước, nàng nhớ ra quả thật có chuyện này.

Chỉ là...

“Ngài đã đốt thư hòa ly trước, giờ lại nói muốn ta giữ lời hứa với ngài? Hoắc Đình Sơn, chính ngài nghe xem, lời này có hợp lý không?” Nàng không hài lòng nói.

Nói đến Trung Thu, Bùi Oanh không khỏi nghi hoặc:

“Vậy nên, ngay từ khi đó, ngài đã biết Triệu Thiên tử băng hà? Khi ấy cố tình dụ ta hứa hẹn, phải không?”

Hoắc Đình Sơn giơ tay định nắm lấy tay nàng, nhưng khi bị ánh mắt sắc bén của nàng trừng, hắn đành ngoan ngoãn thu tay về:

“Ý muốn tặng phu nhân áo hồ ly trắng là thật, còn lại chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.”

Bùi Oanh mím môi, suy nghĩ lại mọi chuyện, đột nhiên nhớ đến một việc khác. Trước ngày đại hôn, hắn cho người phát trứng gà đỏ khắp thành, ai vào thành cũng nhận được. Sau chuyện đó, bất kể ai ngoài thành cũng không thể không biết hắn thành thân.

Chẳng lẽ hắn đã biết từ trước?

Bùi Oanh quyết định hỏi thẳng:

“Triệu Thiên tử băng hà khi nào? Trước hay sau đại hôn của chúng ta? Hoắc Đình Sơn, ngài từng nói phải thành thật, đừng có lừa ta nữa.”

Hoắc Đình Sơn bất đắc dĩ đáp:

“Trước đại hôn.”

Bùi Oanh thầm nghĩ: Quả nhiên.



“Phu nhân, trừ việc ta giấu nàng chuyện Triệu Thiên tử băng hà và việc đốt thư hòa ly, từ lúc chúng ta thành thân đến giờ, phu nhân còn chỗ nào không hài lòng với ta không?” Hoắc Đình Sơn hỏi.

Ánh mắt Bùi Oanh khẽ d.a.o động.

Nếu nói không hài lòng, ngoài chuyện hắn trên giường quá tham lam thì những thứ khác không có gì đáng trách. Hắn là đối tác rất tốt, và đối với nữ nhi của nàng, hắn cũng là một người cha không tồi.

Nhưng giờ đây có cơ hội để đường đường chính chính sửa chữa điều bất mãn duy nhất, Bùi Oanh không định bỏ qua, liền đáp:

“Có.”

Có lẽ không ngờ nàng lại trực tiếp nói “có”, hơn nữa giọng điệu còn không chút do dự, Hoắc Đình Sơn nhướng cao đôi mày dài:

“Phu nhân cứ nói.”

Bùi Oanh:

“Chuyện trên giường giữa chúng ta không hòa hợp.”

Lời này khiến hắn hoàn toàn bất ngờ. Người đàn ông nhíu c.h.ặ.t mày:

“Ta giấu phu nhân quả là sai, nhưng phu nhân cũng không cần dùng lời này để ứng phó ta.”

Bùi Oanh nghiêm túc đáp:

“Ai ứng phó ngài? Đây là sự thật. Ngài và ta đều không còn ở tuổi đôi mươi, nên giữ gìn sức khỏe, ta nghĩ mỗi đêm chỉ nên một lần là đủ.”

Hoắc Đình Sơn: “...”

“Chuyện giấu giếm, ta còn cần thêm thời gian để điều chỉnh tâm trạng. Đêm nay ta sẽ sang viện của nữ nhi ngủ tạm một đêm.” Bùi Oanh buông lời, định bước ra ngoài.

Hoắc Đình Sơn kéo tay nàng lại, đưa nàng trở về:

“Đêm nay ta còn có việc phải xử lý, sẽ qua thư phòng nghỉ tạm một đêm. Viện chính để lại cho phu nhân.”

Bùi Oanh nhạt giọng:

“Vất vả cho tướng quân, ta tiễn ngài ra cửa.”

Hoắc Đình Sơn khựng lại, đành bước ra ngoài.

Đợi đến khi Hoắc Đình Sơn rời đi, Bùi Oanh khép cửa, tâm trạng vui vẻ nằm trên giường đọc sách một lát, sau đó mới nghỉ ngơi.

Dù đêm nay không còn “lò sưởi lớn” bên cạnh, nhưng có lò sưởi tay, nàng vẫn ngủ rất thoải mái.

Một giấc đến sáng.

Mấy ngày nay, tất cả mưu sĩ và võ tướng trong phủ đều nhận ra tâm trạng của Đại tướng quân cực kỳ tồi tệ. Bình thường, tuy lời nói của hắn sắc bén, nhưng hiếm khi để tâm những chuyện nhỏ nhặt. Nay, chỉ cần chạm vào một chút là bùng nổ, giống như có lửa đốt trong lòng.

Những người ra vào thư phòng gần đây không ai không cảm thấy khổ sở.

Rõ ràng, tình thế gần đây phát triển rất thuận lợi. Kinh Châu châu mục Tòng Lục Kỳ không kìm nén được dã tâm, đã tự xưng đế trước. Ích Châu, giáp ranh với Kinh Châu, tự cho rằng mình có chính danh, bèn lấy danh nghĩa "tru sát loạn thần tặc tử" mà khai chiến với Kinh Châu.

U Châu của bọn họ chỉ cần ngồi nhìn hổ đấu nhau, vừa đợi kết quả cuộc chiến giữa hai châu, vừa theo dõi động thái của triều đình.

Nếu triều đình phái binh, chắc chắn lực lượng quân đội trung ương sẽ bị suy yếu.

Nếu triều đình không phái binh, từ một góc độ nào đó, điều này đồng nghĩa với việc ngầm thừa nhận Tòng Lục Kỳ xưng đế, mở ra tiền lệ để người thứ hai sau này xưng đế mà không bị xem là đại nghịch bất đạo.

Tóm lại, tất cả đều đang phát triển theo hướng có lợi.

Vậy tại sao Đại tướng quân vẫn không vui?

Người ngoài không hiểu, nhưng Hoắc Tri Chương thì rất rõ.

Hai ngày nay, phụ thân hắn đều lệnh cho hắn sáng sớm đến thao trường để cùng luyện tập. Không cần bàn đến sự gian khổ trong quá trình đó, sáng nay, hắn dậy sớm hơn bình thường, lang thang khắp phủ để g.i.ế.t thời gian, vô tình nhìn thấy phụ thân bước ra từ thư phòng.

Khi ấy trời vẫn chưa sáng. Phụ thân không có lý do gì để từ chính phòng chuyển đến thư phòng, chỉ có một lời giải thích duy nhất: phụ thân đã ở thư phòng suốt đêm.

Vì chuyện đêm đó, phụ thân và mẫu thân đang bất hòa.

Hoắc Tri Chương cảm thấy lo lắng, muốn giúp nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Chuyện của bậc trưởng bối, nào đến lượt hắn xen vào.

“Báo!” Bên ngoài thư phòng có vệ binh khẩn cấp báo tin.

Sau khi được phép vào, vệ binh hớn hở bẩm: “Bẩm Đại tướng quân, một đội tuần tra phương Nam khác đã mang bạch điệp về.”

Giữa hàng mày âm u hai ngày nay của Hoắc Đình Sơn cuối cùng cũng giãn ra: “Tốt. Ngươi đi báo với phu nhân, nói rằng bông đã tìm được, mời nàng đến thư phòng.”

Vệ binh nhận lệnh.

Hoắc Đình Sơn xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay, thầm nghĩ lát nữa gặp nàng, nói xong chính sự, có lẽ nên bàn chuyện riêng.

Việc phu thê không hòa hợp, có thể từ từ điều chỉnh, không cần vì thế mà phân phòng ngủ. Bằng không, cứ mãi phân phòng, thì còn ra thể thống gì nữa.

Vệ binh rất nhanh quay lại, nhưng Hoắc Đình Sơn chỉ thấy mình hắn, không thấy bóng dáng quen thuộc kia.

Đối diện ánh mắt trầm ngâm của Hoắc Đình Sơn, vệ binh bẩm: “Bẩm Đại tướng quân, phu nhân có chút không khỏe, nói không thể đến được.”

Hoắc Đình Sơn nhíu mày: “Phu nhân không khỏe ở đâu?”

“Phu nhân sắc mặt tái nhợt,” vệ binh chần chừ nói, “Không biết thuộc hạ có nghe nhầm hay không, lúc rời đi dường như thuộc hạ nghe thấy tiếng nôn mửa.”

Hoắc Đình Sơn không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt đại biến, vội vã đứng dậy đi về phía chính phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.