“Đã về rồi? Bọn họ mang được bao nhiêu khúc mía trở lại?” Bùi Oanh nôn nóng hỏi.
Hoắc Đình Sơn đáp:
“Có đến hai vạn năm nghìn thạch.”
Bùi Oanh trong lòng thầm đổi ra đơn vị, ước chừng khoảng hơn một nghìn khúc mía.
Mía nếu bóc vỏ thì thời gian bảo quản khác hoàn toàn so với để nguyên vỏ. Loại đã bóc vỏ nhiều nhất chỉ giữ được một đến hai ngày, còn loại để nguyên vỏ và vận chuyển kèm đất có thể giữ được khoảng hai tháng.
Hơn một nghìn khúc mía, dù trên đường vận chuyển có bị hỏng một phần thì lượng còn lại vẫn rất đáng kể.
“Cũng may bọn họ về ngay lúc này. Nếu đợi đến cuối tháng Chín mới trở lại thì đã quá muộn.” Bùi Oanh nói, “Giờ đem trồng, chờ đến xuân hè năm sau có thể thu hoạch.”
Thật ra, chu kỳ sinh trưởng của mía ở vùng Bắc địa ngắn hơn so với phương Nam. Vì khí hậu Bắc địa mát mẻ, thời gian không sương giá ngắn hơn, nên ở phương Nam, trồng mía cần đến hơn bảy tháng mới thu hoạch được.
“Phu nhân, những khúc mía đó thật sự có thể làm ra loại đường trắng như tuyết, ngọt như mật hay sao?” Khâu Quyền Thủy chưa từng nghe Bùi Oanh trực tiếp nói qua chuyện này, mà chỉ được nghe từ miệng Công Tôn Lương.
Phản ứng đầu tiên của hắn là: không tin.
Đường hiện nay đều có màu đậm, chủ yếu là đường cát hoặc mật ong đá. Chỉ có một số ít quyền quý mới đủ tiền mua mật ong, mà giá mật ong lại rất đắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3724191/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.