Tiếng ‘phạch’ vang lên, đai lưng được tháo ra. Hoắc Đình Sơn cởi trường bào, rồi lại kéo dây buộc áo trong, làm lớp áo trượt xuống, để lộ nửa thân trên.
Thân hình của võ tướng vốn dĩ luôn vạm vỡ. Hoắc Đình Sơn từ nhỏ đã luyện võ, mỗi ngày đều kiên trì rèn luyện. Những năm tháng chiến đấu cùng sự rèn luyện không ngừng đã tạo nên một cơ thể với cơ bắp rắn chắc, mạnh mẽ. Thêm vào đó, khung xương to lớn và thân hình cao ráo khiến hắn nổi bật hơn hẳn các võ tướng khác.
Lúc này, trên vai trái của hắn, một sợi dây lụa đỏ thẫm đang quấn quanh, lộ rõ vẻ chằng chịt.
Phùng Ngọc Trúc tháo nút buộc của dây lụa, từng lớp từng lớp nhẹ nhàng gỡ ra.
Khi sợi lụa đỏ còn thoảng mùi thuốc đậm đặc được gỡ xuống, Bùi Oanh trông thấy vết thương bên dưới.
Vết thương dài khoảng mười tấc, đã được khâu lại. Tuy nhiên, người khâu dường như không có nhiều kinh nghiệm thực tiễn, khiến đường chỉ có phần xiêu vẹo.
Bùi Oanh không phải chưa từng nhìn thấy lưng của Hoắc Đình Sơn, cũng biết rằng trên đó có rất nhiều vết sẹo. Nhưng giờ đây, khi tận mắt chứng kiến một vết thương chưa lành, vẫn còn rướm máu, tim nàng bỗng dưng co thắt lại.
Thấy sắc mặt nàng tái nhợt, Hoắc Đình Sơn bật cười nói:
“Chỉ là một vết thương nhỏ, xem nàng sợ đến mức nào kìa.”
Nàng quả thực càng ngày càng nhát gan. Lần trước nhìn thấy người c.h.ế.t đã tái mét mặt mày, giờ đây ngay cả vết thương nhỏ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3724190/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.