Chương trước
Chương sau
Vùng Bắc Địa có dân tộc khác biệt với Đại Sở, là dân du mục lấy kỵ binh làm chủ, di chuyển theo nguồn nước và cỏ, vô cùng linh hoạt.

May mắn thay, U Châu lại là vùng đất giàu có về nguồn ngựa, vốn dĩ sản xuất ra không ít ngựa. Đặc biệt, sau khi bàn đạp và yên ngựa cao kiều ra đời, chỉ trong vòng một năm, Hoắc Đình Sơn đã dùng mọi thủ đoạn trong bóng tối để thu mua một lượng lớn ngựa. Chỉ cần là ngựa đạt yêu cầu, đều được gom về.

Nhờ vậy, đội kỵ binh vốn dĩ đã vượt trội hơn các châu khác, trong một năm ngắn ngủi liền phát triển điên cuồng, tăng thêm hai vạn kỵ binh so với trước kia.

Tổng cộng lại, chỉ riêng kỵ binh của quân U Châu đã lên tới hơn năm vạn người. Cộng thêm bộ binh đi theo, lần này tiến về phương Bắc cùng với đội quân trấn giữ kho lương ở hậu phương, tổng cộng có mười vạn đại quân.

Sau khi chỉnh đốn xong xuôi, đại quân xuất phát.

Trên vai Hoắc Tri Chương đậu một con Hải Đông Thanh (một loài chim ưng lớn) dài gần nửa mét, bộ lông vũ loang lổ trắng muốt dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng nhạt, như lưỡi d.a.o sắc bén vừa rút khỏi vỏ.

Nghe lệnh xuất phát, Hoắc Tri Chương vung mạnh cánh tay, Hải Đông Thanh trên vai lập tức dang cánh bay cao, những chiếc lông trắng vạch nên một đường cong lạnh lẽo trên bầu trời.

Bùi Oanh tiễn bọn họ rời khỏi thành, cuối cùng đứng trên trường thành nhìn theo bóng dáng đoàn quân xa dần, trong lòng không khỏi dâng lên chút lo lắng.

Hung Nô là dân tộc trên lưng ngựa, cưỡi ngựa vô cùng thành thạo. Có câu: “Trẻ cưỡi dê, giương cung b.ắ.n chim chuột; lớn chút thì b.ắ.n cáo thỏ, dùng làm thức ăn. Người trưởng thành có sức kéo cung, đều trở thành giáp kỵ.”

Họ lớn lên trên lưng ngựa, lại thêm việc ngày thường lấy t.hịt làm chủ yếu, ai nấy đều cao lớn vạm vỡ. Nếu không phải là kỵ binh huấn luyện bài bản, khó lòng chống lại bọn chúng.

Xung quanh sĩ khí ngút trời, Bùi Oanh đành giấu lo lắng vào trong lòng.

---

Khi đội tiên phong vượt qua biên giới Đại Sở, Hoắc Đình Sơn dựa vào ký ức mà dẫn đường.

Hắn từng nhiều lần xuất chinh thảo nguyên, tuy không thể nói là hiểu rõ như lòng bàn tay, nhưng cũng có thể tự tin nói mình nắm chắc tình hình.

Hôm qua có một tiểu đội Hung Nô tấn công vào huyện Hô Hòa, tiểu đội này tuyệt đối không thể một mình vượt qua nửa vùng thảo nguyên để đến biên cương Đại Sở. Chúng nhất định có tiếp ứng, và đội tiếp ứng này chắc chắn không ở xa.

Trong số năm vạn kỵ binh U Châu tham gia hành trình lần này, có một đội tinh nhuệ hai nghìn người.

Đội kỵ binh này được Hoắc Đình Sơn đặt tên là “Hắc Giáp Kỵ”, mỗi một binh sĩ trong đội đều do chính tay hắn chọn lựa và đích thân huấn luyện.

Có thể nói, năm xưa khi U Châu bị triều đình cắt đứt quân lương, ngân khố trong châu năm nào cũng thâm hụt, Hoắc Đình Sơn nghèo đến mức phải vét sạch cả tư khố. Sau khi dẹp được sơn tặc, hắn thậm chí không ngần ngại tự tay bới từng đồng tiền đồng chôn lấp dưới đất, chỉ để đội Hắc Giáp Kỵ này ngày ăn thịt, bữa nào cũng no bụng.

Tinh nhuệ là gì?

Dân thường có thể c.h.ế.t đói, hào kiệt có thể thiếu rượu, nhưng Hắc Giáp Kỵ nhất định phải có t.hịt ăn.

Đây chính là tinh nhuệ.

Thịt luôn đủ đầy, cơm cũng không giới hạn, chỉ cần ăn được là cứ việc mở bụng mà ăn. Ăn no rồi lại tiếp tục chịu đựng huấn luyện cường độ cao. Ngoài ra, Hắc Giáp Kỵ không chỉ có trang bị tốt nhất, mà phụ cấp khi tử trận cũng cao hơn rất nhiều so với binh sĩ thông thường.

Hắc Giáp Kỵ không phải là đội cố định, cứ cách một khoảng thời gian sẽ có kiểm tra, nếu không vượt qua được sẽ bị loại khỏi đội, vị trí sẽ được thay thế bởi những kỵ binh khác.

Dưới sự dẫn dắt của những đặc quyền và áp lực, đội quân tinh nhuệ hai nghìn người này đã được tôi luyện hết lần này đến lần khác, ngày càng vượt trội, ai nấy đều có thể chất mạnh mẽ khác thường, cuối cùng trở thành một lưỡi đao sắc bén thực thụ.

Sau khi xác nhận có một nhóm Hung Nô không rõ số lượng ở khu vực gần đây, Hoắc Đình Sơn lập tức ra lệnh: “Trần Nguyên, Tri Chương, hai người dẫn Hắc Giáp Kỵ đi trước cùng ta; Tần Dương, ngươi và Sa Anh dẫn đại quân đi sau.”

Hoắc Đình Sơn ngẩng đầu nhìn trời, Hải Đông Thanh lượn một vòng trên không trung, rồi bay thẳng về phía Tây Bắc.

“Đi theo ta!”

Tuấn mã phi nhanh, sau một đoạn đường dài, Hoắc Đình Sơn nhìn thấy phía xa có một nhóm chấm đen nhỏ.

Hơn hai nghìn quân đồng loạt xuất kích, vó ngựa giẫm trên thảo nguyên phát ra những tiếng động ầm ầm như sấm.

Lúc này trời vẫn còn sớm, quân Hung Nô vừa mới tỉnh giấc không lâu. Nghe thấy tiếng động rung chuyển, không ít người nghĩ rằng là địa long trở mình, nhưng những lão binh Hung Nô dày dạn kinh nghiệm lập tức biến sắc.

“Không ổn, là quân Hán!”

Mọi người kinh ngạc, nhưng nhanh chóng nhớ tới việc đội quân nhỏ rời trại từ đêm qua vẫn chưa quay lại, trái tim nhất thời trĩu xuống.

Chẳng lẽ…

Như để chứng minh dự cảm chẳng lành, bên ngoài vang lên tiếng hét lớn:

“Quân Hán tới! Nhiều quân Hán lắm, rất nhiều!”

Liên tiếp hai chữ “nhiều”, lại thêm giọng run rẩy, khiến những người chưa kịp bước ra khỏi trướng càng thêm bất an. Dẫu vậy, bọn họ cũng không dám chần chừ, vội vàng lấy đao ra, leo lên ngựa chuẩn bị nghênh chiến.

Nhưng khi ngẩng đầu nhìn về phía trước, cả đoàn như rơi xuống hầm băng.

Sao… sao lại đông như vậy?

Một mảng đen dày đặc, ít nhất cũng phải hơn nghìn người.

Quân đóng trại của bọn họ chỉ hơn ba trăm người. Đối phương đông gấp mấy lần thế này, còn đánh đ.ấ.m gì được nữa?

“Chạy mau!” Tiểu thủ lĩnh ra lệnh.

Đây không phải trận chiến mà bọn họ có thể đối đầu, nếu liều mạng chỉ có con đường chết.

Lúc này, bọn họ đã hiểu rõ lý do đội quân nhỏ đêm qua không trở lại, chắc chắn đã bị tiêu diệt.

Quan trọng nhất lúc này là giữ mạng, họ nhanh chóng bỏ lại toàn bộ vật tư không cần thiết, chỉ mang theo những thứ cần thiết nhất đã chuẩn bị sẵn cho việc chạy trốn. Những thứ thừa thãi chỉ làm chậm tốc độ của ngựa.

Nhưng chạy được một đoạn, cả nhóm phát hiện ra một chuyện kinh hoàng: khoảng cách giữa họ và quân địch không những không kéo dài, mà còn rút ngắn lại với tốc độ đáng sợ.

“Sao ngựa của bọn chúng lại nhanh như vậy?” Tiểu thủ lĩnh kinh hãi.

Cơn gió mạnh thổi qua, gào thét như tiếng kèn triệu tập linh hồn tử trận.

Tiếng vó ngựa phía sau càng lúc càng gần, tiểu thủ lĩnh vừa định ngoái lại nhìn thì tiếng gió rít vang lên, trong khóe mắt hắn thoáng thấy một đồng đội bên cạnh bị mũi tên xuyên thẳng qua ngực.

Đồng đội run b.ắ.n người, ngã nhào khỏi ngựa, thân thể lập tức bị đàn ngựa phi tới giẫm nát thành bã.

Mũi tên không ngừng bay tới từ phía sau, tỷ lệ b.ắ.n trúng kinh người.

Hết người này tới người khác ngã ngựa.

Tiểu thủ lĩnh nghiến răng ken két, biết rằng cứ như vậy thì không ổn, ngựa của quân Hán quá nhanh, sớm muộn gì cũng đuổi kịp bọn họ. Để lưng mình phơi trước kẻ địch, khác nào dâng cổ vào lưỡi d.a.o của chúng?

“Quay lại, chúng ta g.i.ế.t ngược trở về! Dù c.h.ế.t cũng phải kéo theo vài tên Hán quân chôn cùng!” Tiểu thủ lĩnh bi phẫn tột cùng.

“Phải, g.i.ế.t trở về, cùng bọn chúng đồng quy vu tận!”

“Giết!”

Hoắc Đình Sơn nhìn thấy đoàn người vốn đang chạy như bầy dê thoát thân giờ đây quay ngược lại lao tới, hắn cười lạnh:

“Không biết lượng sức.”

Dứt lời, hắn vứt cung dài, rút thanh hoàn thủ đao ra.

Đừng nói Hắc Giáp Kỵ quân gấp nhiều lần quân Hung Nô, chỉ xét một chọi một, đám Hung Nô này cũng không phải đối thủ của Hắc Giáp Kỵ.

Khoảng cách đã đủ gần, Hắc Giáp Kỵ bên này cũng thu lại cung tiễn, đồng loạt rút ra hoàn thủ đao.



“Giết!”

Thanh âm hò hét g.i.ế.t chóc vang dội trời cao.

Khoảnh khắc hai bên giao chiến, nỗi tuyệt vọng trong lòng tiểu thủ lĩnh càng thêm sâu sắc.

Đội kỵ binh này thật không tầm thường. Bọn họ khoác lên mình hắc giáp, từng binh sĩ đều cao lớn uy mãnh, mỗi nhát vung đao như bầy sói dữ, tỏa ra khí thế sắc bén không thể ngăn cản.

Sau khi ba trăm người này quay đầu lại, Hắc Giáp Kỵ lập tức chia ra hai cánh bao vây.

Từ trên cao, Hải Đông Thanh dùng ánh mắt sắc bén quan sát, dòng chảy đen như hóa thành một đóa hoa ăn t.hịt khổng lồ và đáng sợ, gầm lên nuốt chửng hết những sắc màu hỗn loạn ở giữa.

Đao trong tay Hoắc Đình Sơn đã sớm nhuốm máu, nếu nhìn kỹ, trên bề mặt đao vẫn còn vương chút t.hịt vụn. Hắn không kịp lau đao, c.h.é.m ngang cổ một tên Hung Nô bên cạnh, rồi xoay tay đỡ lấy một nhát đao khác.

“Keng!”

Cú va chạm mạnh mẽ vô song khiến tên Hung Nô kia không khỏi kinh ngạc. Gã không ngờ đối phương lại sở hữu sức mạnh bẩm sinh khủng khiếp đến thế, khiến thanh đao trong tay hắn trong thoáng chốc bị bật lệch. Và chỉ trong khoảnh khắc ấy, một dòng m.á.u phun ra từ cổ hắn.

Hoắc Đình Sơn nhanh chóng thu đao, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.

Thời gian lặng lẽ trôi qua. Một số tên Hung Nô đã ngã xuống chiến trường, số khác thì bị c.h.é.m rơi khỏi ngựa, thoi thóp trong tình trạng sống không bằng chết. Ba trăm kỵ binh Hung Nô chẳng thể cầm cự quá một khắc dưới tay Hắc Giáp Kỵ.

Khi tên Hung Nô cuối cùng bị hạ ngựa, Hoắc Đình Sơn mới vung đao một cái, đưa mắt nhìn quanh. Quả nhiên, xung quanh chỉ còn là một mảnh hỗn loạn.

Trong đống hỗn loạn ấy, lại có bảo vật: những con ngựa.

Dù là Hán quân hay Hung Nô, trong lúc giao chiến thường tránh việc tấn công ngựa của đối phương. Thời gian dùng để hạ ngựa thà dành để c.h.é.m kẻ trên lưng ngựa còn hơn.

Vì thế, sau khi đám Hung Nô này bị g.i.ế.t hoặc bị bắt, khắp nơi còn sót lại không ít chiến mã.

Không cần Hoắc Đình Sơn ra lệnh, Hắc Giáp Kỵ lập tức nhanh chóng thu gom số ngựa này. Những chiến mã này sẽ được đưa về đại quân, giao cho những binh sĩ bộ binh dự bị làm kỵ binh.

Họ vốn đã dành phân nửa thời gian huấn luyện theo chế độ kỵ binh, nên khi ngựa vào tay, sức mạnh chiến đấu sẽ không bị suy giảm.

“Tri Chương, chuyện chiến mã giao cho ngươi xử lý.” Hoắc Đình Sơn ra lệnh cho nhị nhi tử.

Hoắc Tri Chương lập tức nhận lệnh.

Khi Hắc Giáp Kỵ đang dọn dẹp chiến trường, Hoắc Đình Sơn tiến lại gần đám tù binh Hung Nô, hỏi: “Thủ lĩnh của các ngươi là ai?”

Nghe thấy ngôn ngữ quen thuộc, bọn Hung Nô không khỏi kinh hãi.

Tên người Hán này lại biết nói tiếng Hung Nô sao?

Thấy chúng ngỡ ngàng nhìn mình mà không trả lời, Hoắc Đình Sơn lạnh lùng nói: “Nếu tai không nghe được, thì giữ làm gì.”

Một Hắc Giáp Kỵ bên cạnh không do dự giơ đao lên. Lưỡi đao lóe sáng, một mảnh t.hịt mỏng hình lưỡi liềm rơi xuống đất.

Tên Hung Nô trợn tròn mắt, mãi sau mới cảm nhận được cơn đau bỏng rát ở tai.

Hoắc Đình Sơn hỏi lại: “Đại thủ lĩnh của các ngươi là ai?”

Lần này, một tên Hung Nô gầy gò lên tiếng đáp: “Ô Tịch Thiền vu.”

Hoắc Đình Sơn thu ánh mắt sắc lạnh: “Hắn sao lại tới phía Đông, ta nhớ lãnh địa của hắn ở phía Tây mà.”

Lời này vừa thốt ra, đám Hung Nô lại một phen kinh ngạc.

Tên người Hán này làm sao lại hiểu rõ về bọn chúng như vậy?

Lưỡi đao hoàn thủ nhuộm m.á.u bất ngờ đặt lên vai một người, lưỡi đao áp sát cổ, kẻ đó lập tức cứng đờ. Với bài học từ tình cảnh vừa rồi, hắn không dám trì hoãn:

“Thiền vu của chúng ta xảy ra mâu thuẫn với các Thiền vu khác, bị Thiền vu Đồ Kỳ và Thiền vu Xa Ly liên thủ đánh bại. Bất đắc dĩ, ngài chỉ có thể dẫn chúng ta rút về phía đông.”

Hoắc Đình Sơn chợt bật cười, trong ánh mắt tràn đầy ý cười sâu sắc:

“Đúng là trời giúp ta.”

Không chỉ Trung Nguyên mới có cảnh tranh đoạt quyền lực, trong nội bộ Hung Nô cũng thế. Đó chính là đạo lý thiên hạ hợp lâu ắt tan. Một khi Hung Nô bùng phát nội loạn, không tranh đến mức ngươi c.h.ế.t ta sống thì không dừng lại được.

Theo những gì Hoắc Đình Sơn biết được bảy năm trước, dù là Thiền vu Ô Tịch hay Thiền vu Xa Ly, cơ bản vẫn trong trạng thái chia đều quyền lực, sau đó lại quy phục Thiền vu Hồ Hàn Tà, người nắm giữ quyền lực ở trung tâm đại triều đình Hung Nô.

Bảy năm trước, chính Hoắc Đình Sơn đã c.h.ặ.t đầu Tả Hiền Vương, có lẽ trận chiến đó đã đẩy nhanh sự rối loạn quyền lực trong nội bộ Hung Nô. Dù sao ở Hung Nô, Tả Hiền Vương tương đương với Thái tử.

Thái tử không còn, mà Thiền vu Hồ Hàn Tà lại ngày một già yếu. Một khi Thiền vu Hồ Hàn Tà không còn người nối nghiệp, hoặc kẻ kế thừa không đủ tài năng, những thuộc hạ vốn tạm thời cúi đầu bốn phía ắt sẽ bắt đầu âm mưu đoạt quyền.

Hoắc Đình Sơn chính là kẻ từng âm mưu đoạt quyền, hắn hiểu rõ những Thiền vu muốn tranh quyền đến nhường nào. Một khi thời cơ đến, bọn họ sẽ như bầy sói đói, cắn c.h.ặ.t không buông, ăn no rồi mới chịu dừng.

Nhưng lòng tham không đáy, trừ phi bọn họ trở thành Thiền vu Hồ Hàn Tà kế nhiệm, bằng không sẽ chẳng bao giờ dừng lại.

“Trừ Thiền vu Hồ Hàn Tà, trong bốn vị Thiền vu hiện nay, ai có thế lực lớn nhất?” Hoắc Đình Sơn hỏi.

Tên Hung Nô nghe hắn nói mà có thể chính xác nêu ra bốn đại Thiền vu, lại nhìn thấy Hắc Kỵ Quân ai nấy đều cao lớn mạnh mẽ, đến cả chiến mã dưới thân cũng toát ra vẻ uy phong, chợt nhận ra đội quân Hán này tuyệt đối không phải chỉ đơn thuần là để trút giận với Hung Nô xâm phạm biên giới như thường lệ.

Họ có mục đích sâu xa hơn.

Nhận thức này khiến tên Hung Nô kia, vốn định mở miệng, cuối cùng lại câm lặng.

Hoắc Đình Sơn nheo mắt, “Muốn làm kẻ cứng đầu sao? Để ta xem các ngươi có chịu nổi không.”

Lời vừa dứt, hai bên Hắc Giáp Kỵ đồng loạt vung đao, như thái rau, c.h.é.m đứt hai cánh tay của hai người Hung Nô đang quỳ trên đất.

Tay rơi xuống, m.á.u đỏ loang trên cát vàng.

Hoàn thủ đao xuyên thẳng qua bụng, xoáy mạnh, kéo ra một đoạn nội tạng nhuộm m.á.u đỏ tươi, rồi mới ung dung rút ra.

Tiếng gào thét thảm thiết vang vọng xa xăm.

Hoắc Đình Sơn nhìn sang tên Hung Nô vừa trả lời, hắn rõ ràng trẻ hơn những người khác, chỉ độ ngoài hai mươi, chưa từng chứng kiến cảnh tượng này, giờ bị dọa đến mức mặt trắng bệch.

“Trả lời câu hỏi cho tử tế, ta sẽ ban cho các ngươi một cái c.h.ế.t nhanh gọn.” Hoắc Đình Sơn nâng đao, dùng sống đao vỗ nhẹ lên mặt hắn, “Ta chỉ hỏi một vấn đề đơn giản, các ngươi không đáp, ta vẫn có thể bắt những tên khác để hỏi. Vậy nên, ta khuyên ngươi nên biết điều một chút.”

Tên Hung Nô cứng đờ như tượng đá.

Hoắc Đình Sơn thong thả nói:

“Trong bốn vị Thiền vu, hiện nay, ai là người có thế lực lớn nhất?”

Lưỡi đao hoàn thủ trên vai như được đúc từ băng, từng luồng khí lạnh tỏa ra từ bên cổ. Bên tai hắn là tiếng thét thảm của đồng tộc, có người không chịu nổi, tự nguyện cầu xin một cái c.h.ế.t nhanh chóng.

Tên Hung Nô kia cuối cùng cũng nói: “Là Đồ Kỳ Thiền vu. Nhưng hiện nay, Đồ Kỳ Thiền vu và Xa Ly Thiền vu đã liên minh, hắn so với trước kia còn đáng gờm hơn.”

Hoắc Đình Sơn lại hỏi: “Bọn chúng liên thủ tấn công các ngươi, vậy Quân Thần Thiền vu đâu? Hắn không giúp các ngươi sao?”

Dưới trướng Thiền vu Hồ Hàn Tà chỉ có bốn đại Thiền vu đáng nhắc tới, những thủ lĩnh của các bộ lạc nhỏ khác không đáng để tâm.

Tên Hung Nô nghiến răng: “Thiền vu Quân Thần là kẻ thiển cận. Nghe tin Thiền vu của chúng ta bị đánh bại, hắn lại lập tức mang người bỏ chạy ngay trong đêm.”

Hoắc Đình Sơn hỏi tiếp: “Hắn chạy về hướng nào?”



Tên Hung Nô lắc đầu, nói không biết.

Hoắc Đình Sơn giơ tay làm động tác hạ xuống, Hắc Giáp Kỵ bên cạnh hiểu ý, một đao c.h.é.m xuống.

Những Hắc Giáp Kỵ đang "thẩm vấn" ở gần đó cũng đồng loạt nhận được tín hiệu, giơ đao chém. Từng cái đầu rơi xuống lăn lông lốc.

Đối với tù binh Hung Nô, quân Hán thường trực tiếp c.h.é.m giết, những kẻ này phần lớn đều không có giá trị lợi dụng, hơn nữa, không ít bách tính Đại Sở đã c.h.ế.t dưới tay bọn chúng.

Trong tình cảnh không thiếu tiền bạc, Hoắc Đình Sơn luôn ra lệnh xử quyết ngay tại chỗ.

Lúc này, Hoắc Tri Chương đã chuẩn bị xong ngựa.

Ánh mắt Hoắc Đình Sơn quét qua, phát hiện những con ngựa này đều được trang bị đơn sơ, không có yên cương Cao Kiều hay bàn đạp.

Điều này không ngoài dự đoán của hắn. Trong số ngựa thu được đêm qua, chỉ có một phần nhỏ được trang bị đầy đủ. Nếu đối phương có đủ thiết bị, tại sao không dùng hết?

“Tri Chương, tạm thời giao đội Giáp cho ngươi, đưa những con ngựa này trở về.” Hoắc Đình Sơn hạ lệnh.

Hoắc Tri Chương lập tức lĩnh mệnh.

Một nhóm Hắc Giáp Kỵ tách ra khỏi đội quân hai nghìn người, dẫn theo những con ngựa vô chủ quay trở về.

Sau khi nhi tử rời đi, Hoắc Đình Sơn tiếp tục dẫn đội Hắc Giáp Kỵ còn lại tiến sâu hơn vào lãnh thổ.

Vùng đất Hung Nô phía bắc U Châu từ lâu đã là nơi hiểm trở. Mệnh mạch của quân đội phụ thuộc vào lương thảo, không chỉ binh sĩ cần ăn uống, mà cả gia súc vận chuyển lương thảo cũng cần được cung cấp.

Khổ nỗi, vùng này không phải lúc nào cũng tràn ngập cỏ xanh. Nếu không, dân du mục đã không phải lang bạt khắp nơi. Đất đai nơi đây phần lớn là sa mạc và đất mặn, thiếu nước và cỏ. Nếu gia súc không có cỏ nước, nhiều nhất ba tháng cũng sẽ kiệt sức.

Một khi gia súc vận chuyển lương thảo gục ngã, tốc độ cung ứng vật tư chắc chắn sẽ giảm mạnh, từ đó làm chậm nhịp tiến quân của kỵ binh.

Đây chính là lý do tại sao các chiến dịch bắc chinh thường không kéo dài quá ba tháng. Không phải không muốn đánh tiếp, mà là không thể.

Chỉ cần người Hung Nô rút sâu vào thảo nguyên, mỗi bước tiến của quân Hán đều đi kèm với nguy hiểm ngày càng lớn. Từ khoảnh khắc đặt chân vào Bắc địa, từng khắc đều trở nên đặc biệt quý giá.

Dưới trướng Ô Tịch Thiền vu có thể xuất hiện một đội quân vài trăm người ở gần đây, thì đại quân của hắn chắc chắn cũng không cách nơi này quá xa.

Hoắc Đình Sơn dẫn theo chim ưng Hải Đông Thanh tiếp tục tiến sâu vào thảo nguyên, từ ban ngày cho đến tận đêm tối, không ngừng tiến về vùng trung tâm.

Khi màn đêm vừa buông xuống, Hoắc Đình Sơn nghe thấy một tiếng chim ưng kêu dài. Ánh mắt hắn thoáng hiện lên tia sáng lạnh lẽo, lập tức ghìm cương dừng đội Hắc Giáp Kỵ lại, ra lệnh:

“Trần Nguyên, ngươi dẫn một đội người đi thăm dò.”

Trần Nguyên đáp:

“Tuân lệnh.”

Do thám không cần đông, chỉ cần tinh nhuệ. Trần Nguyên dẫn theo một số ít binh sĩ tiếp tục tiến lên phía trước.

Lúc này, mặt trời đã hoàn toàn khuất núi. Hoắc Đình Sơn ước tính thời gian hiện khoảng giờ Dậu, ngay sau khi mặt trời lặn. Suốt dọc đường, đội của hắn hành quân gấp, đã tạo khoảng cách khá xa với đội quân phía sau cần phối hợp cùng bộ binh.

Nếu doanh trại của Ô Tịch Thiền vu cách đây không xa, một đêm hành quân cũng đủ để đội quân U Châu phía sau bắt kịp.

Dù bộ binh chưa đến, chỉ riêng kỵ binh cũng đã đủ. Năm vạn kỵ binh tổ chức một cuộc tập kích ban đêm, thừa sức nuốt gọn Ô Tịch Thiền vu đang vội vã chạy trốn đến đây.

Hoắc Đình Sơn lại phái một đội Hắc Giáp Kỵ trở về truyền tin, sau đó ra lệnh cho những người còn lại dừng chân nghỉ ngơi tại chỗ.

Một canh giờ sau, hắn nghe thấy tiếng vó ngựa. Người đàn ông ngồi dưới đất lập tức mở mắt, đôi mắt đen thẳm sáng ngời, không chút buồn ngủ.

Tiếng vó ngựa không nhiều, lác đác vài tiếng, không phải đại đội.

Chắc là Trần Nguyên đã quay lại.

Hoắc Đình Sơn đứng dậy, thấy Hải Đông Thanh đã tự săn được một con chuột lớn để ăn, liền không lấy thêm miếng t.hịt nào cho nó.

Chẳng bao lâu sau, Trần Nguyên trở về, đứng trước mặt Hoắc Đình Sơn, bẩm báo:

“Đại tướng quân, doanh trại của Ô Tịch Thiền vu cách đây hai mươi dặm. Quy mô doanh trại không nhỏ, thuộc hạ quan sát ước chừng có hơn ba vạn người.”

Hoắc Đình Sơn cân nhắc con số này, nghĩ rằng tất cả lực lượng của Ô Tịch Thiền vu có lẽ đều tập trung tại đây.

Ở phía khác, đội Hắc Giáp Kỵ trước đó được hắn phái trở về đã tới nơi đóng quân của đại quân phía sau. Sau khi đội trưởng Hắc Giáp Kỵ trình bày tình hình, Tần Dương và Sa Anh nhìn nhau, trong mắt cả hai đều lộ vẻ phấn khích.

Tần Dương nói:

“Sa Anh, thời gian gấp rút, ngươi dẫn kỵ binh đi trước, ta sẽ dẫn đại quân theo sau hội quân với đại tướng quân.”

Sa Anh gật đầu:

“Được, thời cơ không đợi người, ngươi mau chóng đến sau.”

Ô Tịch Thiền vu đã phái ra hàng trăm người trinh sát. Nếu những người này lâu không trở về, đối phương chắc chắn sẽ phát hiện có chuyện không ổn. Cần phải hành động trước khi chúng kịp phản ứng.

Trên bầu trời, màn đêm đen đặc như mực. Chỉ có những vì sao nhỏ bé rải rác khắp thiên không. Người ta thường nói "trăng sáng sao thưa", nhưng đêm nay không có ánh trăng, chỉ có đầy trời sao sáng.

Hoắc Đình Sơn nghe thấy tiếng vó ngựa từ phía nam vọng tới, ầm ầm như sấm, áp lực nặng nề. Hắn đứng dậy, phủi qua lớp bụi trên bộ Hắc Giáp, rồi lấy ra từ chiếc túi nhỏ bên yên ngựa Ô Dạ một viên Dạ Minh Châu to lớn.

Ánh sáng từ viên Dạ Minh Châu rực rỡ, nổi bật trong bóng đêm. Sa Anh lần theo ánh sáng mà tìm đến Hoắc Đình Sơn.

“Đại tướng quân, ta đã mang toàn bộ kỵ binh tới.”

“Tốt.” Hoắc Đình Sơn gọi Trần Nguyên, bảo hắn dẫn đường.

Năm vạn đại quân cưỡi ngựa tạo nên âm thanh không hề nhỏ. Thông thường, tai người có thể nghe thấy tiếng vó ngựa trong phạm vi hai dặm, còn nếu là đại quân cùng hành quân, khoảng cách đó phải gấp đôi.

Để đảm bảo an toàn, trên quãng đường hai mươi dặm, Hoắc Đình Sơn ra lệnh kỵ binh cưỡi ngựa trong mười dặm đầu, sau đó xuống ngựa, dẫn ngựa đi bộ mười dặm còn lại.

Khi bóng đêm đậm đặc nhất, đội kỵ binh của Hoắc Đình Sơn đã tiếp cận doanh trại của Ô Tịch Thiền vu.

Người Hung Nô là dân tộc sống trên lưng ngựa, doanh trại của họ đều là những căn lều trại, và để tiện di chuyển, lều của họ thường được dựng trên những chiếc xe có bánh.

Hoắc Đình Sơn hạ giọng:

“Sa Anh, ngươi dẫn người vòng sang trái; Trần Nguyên, ngươi dẫn người vòng sang phải. Chờ đến giờ Dần, lấy tiếng chim ưng kêu làm hiệu lệnh tấn công.”

Hai người đồng loạt đáp lời.

Đang chuẩn bị rời đi, lại bị Hoắc Đình Sơn gọi giật lại:

"Đã mang theo hỏa chiết tử chưa?"

Cả hai ngẩn người, ngay sau đó ánh mắt bừng sáng, lập tức hiểu rõ ý đồ của Hoắc Đình Sơn.

"Đã mang rồi."

"Đã mang rồi."

Hoắc Đình Sơn mỉm cười:

"Rất tốt, đêm nay hãy cho bọn chúng nếm mùi 'hỏa thiêu liên doanh'."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.