Bùi Oanh đặt tay lên chiếc áo choàng lông hồ ly trắng, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng lún vào lớp lông mềm mượt, tựa như chìm vào một đám mây bông xốp nhất.
"Hoắc Đình Sơn." Nàng ngước mắt nhìn hắn.
Ánh sáng từ dạ minh châu tỏa ra thật dịu dàng, phản chiếu trên gương mặt góc cạnh của hắn, làm dịu đi vài phần sắc bén đáng sợ.
Hoắc Đình Sơn lười biếng đáp lại một tiếng: "Nếu phu nhân định nói lời cảm tạ, thì những lời sau không cần thiết nữa."
Có lẽ vì vừa mới chinh chiến trở về, còn chưa kịp thay đổi y phục, hắn không ngồi trên chiếc giường mềm, mà chỉ đứng từ trên cao nhìn xuống nàng. Đây vốn là ánh nhìn từ bậc trên, nhưng không biết từ khi nào, Bùi Oanh đã không còn cảm thấy áp lực nặng nề.
Nàng khẽ gật đầu rồi lại lắc đầu: "Ta không chuẩn bị quà Trung Thu cho ngài."
Hoắc Đình Sơn ừ một tiếng: "Năm nay bỏ qua, sang năm phu nhân bù đắp cho ta."
Chuyện này không có gì to tát, Bùi Oanh liền gật đầu đồng ý.
Nhưng không ngờ hắn còn nói thêm: "Ta lấy thân phận trượng phu tặng phu nhân áo choàng lông hồ ly trắng, mong rằng đến lúc đó, phu nhân cũng lấy thân phận thê tử mà đáp lễ."
Những lời này có chút kỳ lạ, nhưng trong cơn mơ hồ, Bùi Oanh nghe thấy hắn nhắc đến "thân phận thê tử", chỉ nghĩ rằng hắn muốn một món đồ thể hiện sự thân mật, ví dụ như may cho hắn một bộ y phục lót.
Bùi Oanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3724187/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.