Người đàn ông ở vị trí chủ tọa bị gọi thẳng cả họ tên, nhưng chỉ lặng lẽ đặt chén rượu xuống, trên mặt không hiện chút giận dữ:
“Phu nhân chớ lo, ta ngàn chén không say.”
“Trước đây ngài uống là thanh tửu, còn giờ là rượu chưng cất, độ cồn cao hơn nhiều, sao có thể giống với thanh tửu được.” Bùi Oanh nhíu mày, giọng nói nghiêm trang.
Hoắc Đình Sơn nhắc lại chuyện trước:
“Khi rượu chưng cất vừa nấu xong, ta cũng đã uống không ít, vẫn chưa thấy say đâu.”
Bùi Oanh nghe hắn nói vậy, biết hắn vẫn cố chấp không chịu thôi, bèn dứt khoát không khuyên nữa:
“Được, vậy ngài cứ uống. Nhưng ta không thích trong phòng ngủ nồng nặc mùi rượu. Uống xong số rượu này, làm phiền tướng quân tối nay qua thư phòng mà nghỉ tạm.”
Hoắc Đình Sơn đang định giơ tay gọi nữ tì thêm rượu thì động tác khựng lại:
“Phu nhân sao phải làm vậy?”
Bùi Oanh không đáp lời, cũng chẳng nhìn hắn.
Hoắc Đình Sơn nhìn nàng một lúc, rồi khẽ "chậc" một tiếng:
“Được rồi, ta cũng chẳng thiếu mấy chén rượu đó.”
Hai người nói chuyện vốn không lớn tiếng, nhưng chính sảnh chỉ có năm người. Thêm nữa, đây là tiệc gia đình, các bàn tiệc kê gần nhau nên những người còn lại đều nghe loáng thoáng.
Vì thế, ba người ngồi dưới cơ bản đều đoán ra được đại khái.
Hoắc Minh Tuấn cụp mắt xuống, Hoắc Tri Chương ngỡ ngàng, còn Mạnh Linh Nhi lại tỏ ra chẳng mấy bất ngờ.
Một con heo đen to lớn, năm người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3724183/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.