“Cọt kẹt.” Cánh cửa phòng bị đẩy mở.
Bùi Oanh chậm rãi bước vào phòng, sau khi vào cũng không khép cửa, thẳng tiến đến chiếc nhuyễn tháp bên cạnh cửa sổ.
Hoắc Đình Sơn theo sau, nhìn nàng từ tốn đi đến nhuyễn tháp rồi nằm xuống, trông như muốn chợp mắt.
“Xuân hàn giá lạnh, phu nhân nên vào trong mà ngủ.” Hoắc Đình Sơn thấy trên nhuyễn tháp không có chăn gấm.
Bùi Oanh vốn đã khép mắt bỗng mở ra, đôi mắt như dòng nước trong veo ánh lên nét nghi hoặc: “Hoắc Đình Sơn, sao ngài còn ở đây?”
Bị ghét bỏ nhiều lần, Hoắc Đình Sơn dường như cũng thành quen. Hắn bước đến bế nàng lên, hướng về chiếc giường trong phòng: “Đợi phu nhân ngủ rồi ta sẽ đi.”
“Ta vốn dĩ đang sắp ngủ được rồi.” Đầu óc Bùi Oanh mơ màng, lẩm bẩm vài câu thật lòng mà chính nàng cũng không nhận ra.
Hoắc Đình Sơn đi đến bên giường, nhẹ nhàng đặt nàng xuống: “Được rồi, lỗi tại ta. Ta ở đây bồi tội với phu nhân.”
Gương mặt Bùi Oanh tựa trên gối gấm, cọ nhẹ vào gối rồi từ từ khép mắt: “Không cần ngài bồi tội, đi làm việc của ngài đi…”
Lời nói còn chưa dứt, hơi thở nàng dần đều đặn, chìm vào giấc ngủ.
Hoắc Đình Sơn kéo chăn gấm đắp cho nàng, ánh mắt hạ xuống, dừng lại trên đôi chân nàng.
Lúc ở nhuyễn tháp bên ngoài, Bùi Oanh đã tháo hài thêu, giờ trên chân chỉ còn mang đôi tất vải.
“Tất vải không sạch, mang lên giường không ổn. Phu nhân, để ta giúp nàng tháo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3721998/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.