Chương trước
Chương sau
Khi Bùi Oanh tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, nàng phát hiện không biết từ lúc nào mình đã tựa vào vai Hoắc Đình Sơn mà ngủ. Mỹ nhân khẽ cứng người lại, sau đó giả vờ như không có chuyện gì, ngồi dậy.

"Phu nhân ngủ có ngon không?" Thấy nàng làm ngơ, hắn cố tình nhắc đến.

Bùi Oanh nghe giọng hắn chứa ý cười, ậm ừ đáp, nghiêm túc nói: "Đa tạ đại tướng quân."

Hoắc Đình Sơn nhìn vào dấu hằn đỏ bên má nàng, ánh chiều tà chiếu lên khuôn mặt trắng hồng của nàng, vừa say lòng vừa quyến rũ.

Hắn chăm chú ngắm dấu hằn đỏ một lúc, rồi đưa tay chạm nhẹ, cảm giác trơn mịn như hắn hình dung.

Dù không nhìn thấy, nhưng Bùi Oanh rất quen thuộc với đôi tay thô ráp, mang theo nhiều vết chai của hắn, như giấy nhám vậy.

Lông mày nàng khẽ nhíu lại, chưa hiểu hắn định giở trò gì. Nhưng nếu tranh cãi với hắn, chưa biết chừng hắn sẽ càng làm tới, nàng đành xoay mặt nhìn ra cửa sổ.

Hoắc Đình Sơn vốn đang gõ nhẹ tay lên tủ nhỏ, giờ ngừng lại.

Những ngày hành quân thường rất đơn điệu, cơ bản là ngồi trên xe ngựa, lương thực cũng chỉ là lương khô quân dụng. Với loại bánh này, Bùi Oanh không cần có nha hoàn bên cạnh phục vụ.

Khi trời gần tối, đoàn xe đến một trạm dừng chân.

"Ngựa phải cho ăn cỏ thật tốt." Trần Dương dặn người ở trạm dừng, không tiết lộ thân phận, nói xong đưa một ít bạc.

Người ở trạm dừng mắt sắc, nhìn thấy đoàn người toàn cưỡi ngựa quý, không dám lơ là.

Hoắc Đình Sơn dìu Bùi Oanh xuống xe, đưa nàng lên phòng ở tầng hai: "Phu nhân hãy nghỉ ngơi, có gì cứ gọi ta, ta ở ngay bên cạnh."

Tân Cẩm và Thủy Tô mang thuốc đi đến nhà bếp của trạm dừng, giờ bên cạnh Bùi Oanh chỉ còn Mạnh Linh Nhi.

Nghe lời Hoắc Đình Sơn, Mạnh Linh Nhi mặt đỏ bừng, nhưng nói xong hắn đã ra ngoài, không giải thích gì thêm.

Khi Hoắc Đình Sơn đi, hắn cũng khép cửa lại. Hắn vừa đi, Mạnh Linh Nhi không kiềm được kêu lên: "Mẫu thân!"

Bùi Oanh đáp lại, biết con gái muốn hỏi gì, trong lòng không khỏi thở dài, mắng Hoắc Đình Sơn một trận.

Làm việc cẩu thả thế này, sau này làm sao thu dọn hậu quả.

"Mẫu thân, người và vị đó là..." Mạnh Linh Nhi suốt cả buổi đều bối rối.

Trước kia cữu cữu của nàng đã giới thiệu bằng hữu với mẫu thân, lúc đó nàng còn lo lắng vị công tử họ Trình kia sẽ trở thành cha kế của nàng.

Khi tướng quân đến phá cửa, nàng cảm thấy có chút kỳ quái, chỉ nghĩ rằng hắn không muốn mẫu thân về Tịnh Châu tái giá, vì mẫu thân nói giữa họ chỉ là hợp tác, vị đó không muốn mất đi một người cộng tác.

Nhưng bây giờ, Mạnh Linh Nhi nhận ra nàng hoàn toàn sai lầm.

Kẻ muốn làm cha kế của nàng, rõ ràng là hắn.

Bùi Oanh nắm tay con gái: "Chuyện này khá phức tạp, nhưng không phải như con nghĩ. Ta không phải là tình nhân hay thiếp của hắn. Chỉ là tạm thời có chút vướng mắc với hắn, qua thời gian nữa sẽ ổn thôi. Linh Nhi, về sau ta không định tái giá, nên con đừng lo lắng về việc có cha kế."

Trong thời đại hiện đại, kết hôn còn chưa chắc có thể toàn thân rút lui, huống chi là ở thời đại phong kiến.

Nói một cách không quá đạo đức, Bùi Oanh thấy thân phận hiện tại của nàng thật hoàn hảo. Nàng có tiền bạc, có con gái, nhưng không có trượng phu, cũng không có nhà chồng.

Với giọng nói dịu dàng, Bùi Oanh từ tốn xoa dịu đi nỗi bất an trong lòng Mạnh Linh Nhi.

Thiếu nữ khẽ thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân, thực ra dù sau này người muốn tái giá cũng được, chỉ là… có thể đừng nhanh đến vậy được không?”

Mạnh Linh Nhi nhớ đến khi còn nhỏ, ở cách nhà nàng một ngõ, là nhà của Tiểu Yêu Nương. Phụ thân nàng mất sớm, mẹ nàng chỉ nửa tháng sau đã tái giá, những trường hợp như thế không ít.

Đại Sở không có tục lệ giữ tiết, thậm chí còn khuyến khích bách tính tái giá nếu đã mất chồng. Mạnh Linh Nhi lớn lên trong đó, chưa từng nghĩ Bùi Oanh sẽ không tái giá trong đời này, nhưng trong lòng nàng vẫn mong mẫu thân sẽ để chuyện đó càng lâu càng tốt.

Bùi Oanh hiểu con gái mình không tin, nàng không khỏi bật cười, đành thuận theo nói: “Được, ít nhất ba năm, nếu không đủ thì thêm hai năm, nếu còn không đủ nữa…”

“Mẫu thân thật thích chọc con vui mà,” Mạnh Linh Nhi nhào vào lòng Bùi Oanh.

Khi Bùi Oanh uống xong chén thuốc, trời đã tối hẳn. Nàng ngồi trên giường, lắng nghe tiếng gió ào ào bên ngoài, theo bản năng kéo c.h.ặ.t chăn lại.

Trong phòng có đặt lò than bạc, nàng đắp chăn tơ tằm nên thật ra không lạnh lắm, chỉ là khi nghe tiếng gió rít, nàng vô thức co lại.

Đèn trong phòng đã tắt, Bùi Oanh tháo dải lụa đen che mắt, chậm rãi mở mắt.

Trước mắt không ngoài dự đoán, vẫn là một màn đen kịt.

Gió bên ngoài dường như càng trở nên lạnh buốt, nghe tiếng gió rít, mỹ nhân trên giường ngây ra một lúc lâu.

---

Sáng hôm sau.

Tỉnh dậy sau một giấc ngủ, Bùi Oanh cảm thấy thời tiết càng thêm lạnh, rồi nghe Tân Cẩm nói hôm nay lạnh hơn hôm qua, cần thay áo dày hơn. Nàng mới nhận ra không phải mình cảm giác sai.

Bắc địa, từng bước tiến vào mùa đông khắc nghiệt.

Sau khi dùng bữa sáng tại trạm dừng chân, đoàn người tiếp tục lên đường. Bùi Oanh nghe thấy tiếng rèm xe vén lên, dường như có người ngồi vào đối diện, nhưng không nghe thấy con gái gọi nàng.

“Tướng quân?” Bùi Oanh thử hỏi.

“Ừ,” giọng đáp trầm thấp vang lên từ bên kia.

Quả nhiên là hắn.

Hôm nay hắn cũng đi cùng xe ngựa với nàng.

Bùi Oanh: “Tướng quân, mùa đông lạnh lẽo, ta muốn hỏi, hiện tại quân lính mặc gì để chống lạnh?”

Hoắc Đình Sơn không hỏi vì sao nàng muốn biết, mà trực tiếp đáp: “Có da thú, có vải dạ, cũng có vải gai. Nếu trời lạnh hơn, ban đêm sẽ đắp thêm chăn rơm để chống rét.”

Bùi Oanh từng nghe rằng chăn làm từ rơm và lúa mạch rất ấm, đặc biệt là loại đã được phơi khô, không chỉ tỏa hương thơm dễ chịu khi đặt trên giường mà còn rất ấm áp.

Binh mã chưa động, lương thảo phải chuẩn bị trước.

Trong đó, “lương thảo” không chỉ là lương thực mà còn bao gồm cỏ thật sự, dùng để giữ ấm cho binh sĩ.

Tuy nhiên, chăn rơm có một điểm yếu, nếu bị ẩm hoặc bị ép c.h.ặ.t quá mức, hiệu quả giữ ấm sẽ giảm đi nhiều.

Nói trắng ra, đó là loại vật liệu dùng một lần, nhưng thời gian sử dụng khá dài.

Bùi Oanh thầm hiểu những loại da thú và vải dạ mà hắn nói tới chắc chỉ dành cho các tướng lĩnh cấp cao. Đối với những binh lính bình thường, e rằng chỉ có vải gai mà thôi.

Quân đội đông đúc, nhu cầu trang bị là một vấn đề lớn, không thể nào để mỗi người lính đều mặc quần áo ấm nhất.

Bùi Oanh khẽ nói: “Tướng quân, ta biết một loại vật liệu chống lạnh, ấm áp hơn lụa, nhẹ nhàng hơn da thú gấp mười lần, lại có thể sản xuất đại trà.”

Hoắc Đình Sơn vốn đang tựa người vào ghế mềm, nghe lời nàng nói, lưng chợt căng ra. Hắn ngồi thẳng dậy: “Phu nhân nói thử xem.”

Bùi Oanh: “Loại này gọi là bông vải, hoặc có người gọi là bạch điệp. Cây này có lá hình trứng rộng, đầu lá hơi nhọn, gốc lá to, cuống lá có lớp lông tơ mềm, hoa nở vào mùa hè và mùa thu.”

Mắt nàng không thấy gì, không thể nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt của người đối diện, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Nhưng theo như ta nghe bằng hữu của tiên phu nói, bông vải hiện tại vẫn còn ở phía Nam. Tướng quân có thể sai người đến Đông Nam và Tây Nam tìm thử.”

Bông vải vốn là loài cây có nguồn gốc từ lưu vực sông Ấn Độ, sau đó theo con đường tơ lụa truyền đến đây, ban đầu xuất hiện ở phương Nam.

Khí hậu phương Nam ấm áp, có lẽ vì lý do đó mà bông vải ban đầu không được coi trọng, cho đến thời kỳ Tống – Nguyên bông vải mới dần phổ biến, rồi đến triều Minh mới trở nên phổ biến trong trồng trọt.

Lời nàng vừa dứt, một lát sau, hắn nói: “Đa tạ phu nhân chỉ điểm, nếu có thể tìm thấy bông vải, phu nhân sẽ lập đại công.”

Giọng nói của hắn nghe có vẻ trầm khàn hơn bình thường. Bùi Oanh chỉ khẽ mỉm cười, không nói thêm gì.

Thà làm con c.h.ó thời thái bình, còn hơn làm người trong thời loạn.

Loạn thế, dân chúng khổ cực vô cùng, mỗi trang giấy đều viết lên những chuyện ăn người. Một khi cục diện chiến loạn đã mở ra và không thể cứu vãn, chi bằng để cuộc đại loạn này sớm chấm dứt.

Hoắc Đình Sơn lục lọi trong tủ thấp của xe ngựa, lấy ra bút mực, viết một phong thư rồi đóng dấu sáp.

Hắn gọi hai binh sĩ tới: “Mau chóng cưỡi ngựa, hôm nay nhất định phải giao mật thư này cho Trần Nguyên.”

“Tuân lệnh.” Binh sĩ nhận lệnh rồi đi.

Hiện tại, đoàn người đi theo hành trình bình thường, từ quận Viễn Sơn đến Yên Môn dự kiến mất ba ngày, hôm nay là ngày thứ hai, chỉ cần một ngày nữa là có thể đến nơi.

Nhưng Hoắc Đình Sơn lại không thể đợi thêm một khắc nào.



Hắn nghĩ đến những dân tộc phía Bắc, đại quân khó có thể tiến về phương Bắc một phần vì khí hậu. Cũng như triều Đại Sở và triều Đại Yến trước đây, biên giới đều chưa bao giờ vượt qua vùng Liêu Đông.

Nếu thật sự tìm thấy bông vải như lời phu nhân nói, nếu bông vải thực sự thần kỳ đến vậy...

Chỉ nghĩ thôi mà Hoắc Đình Sơn đã cảm thấy m.á.u trong người sôi sục.

Giao thư xong, hắn nhìn về phía đối diện, chỉ thấy trong lúc hắn viết thư, mỹ nhân đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Không gian trong xe không lớn như gian phòng, nên chỉ đặt một lò than nhỏ. Lò than nhỏ lực lửa có hạn, vậy nên khi vào xe ngựa, Bùi Oanh không cởi áo choàng hồ cừu.

Nàng vùi mình trong lớp áo hồ cừu, gò má nhẹ tựa vào lớp lông mềm, lộ ra chút sắc hồng nhẹ nhàng thoả mãn.

Nhìn Bùi Oanh thật lâu, Hoắc Đình Sơn khẽ bật cười.  

Nàng quả thật chẳng kén chọn gì, ngồi trong xe ngựa mà cũng dễ dàng thiếp đi.  

Thời tiết lạnh thích hợp để ngủ đông, ba ngày hành quân, phần lớn thời gian Bùi Oanh đều ngủ, ngủ một mạch đến khi đến quận Yến Môn thuộc Tịnh Châu.  

Yến Môn đã bị công phá, quân U Châu đóng quân tại đây.  

Sau khi chiếm Yến Môn, Hoắc Đình Sơn, như thường lệ, lập tức dán cáo thị an dân và nghiêm cấm quân đội quấy nhiễu dân chúng. Ngoài ra, hắn còn đưa bản công báo lên.  

Bằng cách tuyên đọc công báo, dân chúng Yến Môn được thông báo rằng quân U Châu tại sao lại tấn công Yến Môn:  

Nguyên nhân là do quân Tịnh Châu trước đó đã tìm cách chặn nguồn lương thảo của quân U Châu trong cuộc chiến giữa U Châu và Tư Châu, buộc quân U Châu phải phản công.  

Công báo cũng kể lại những chuyện Hoắc Đình Sơn đã làm ở Ký Châu.  

Ban đầu, khi quân U Châu vào thành, dân Yến Môn đều đóng c.h.ặ.t cửa, sợ xảy ra chiến sự. Sau khi cáo thị an dân được dán lên, họ dần dần thăm dò, như những con ốc sên nhô ra vài chiếc râu nhỏ.  

Khi công báo được công bố, sự tò mò của dân chúng Yến Môn bị khơi dậy, giống như khi ở Ký Châu, nơi tuyên đọc công báo nhanh chóng thu hút từng đợt người đến nghe.  

Một ngày ba lần, không bỏ lỡ lần nào.  

Hóa ra Châu mục của Ký Châu là do trúng kế của giặc Lam Cân mà mất mạng, hóa ra lực lượng chính của giặc Lam Cân đã bị quân U Châu tiêu diệt, hóa ra sau khi tiến quân vào Ký Châu, quân U Châu còn thực thi chính sách điền địa mới…  

Những thông tin bị gián đoạn ấy cứ thế lan truyền vào Yến Môn.  

Ánh mắt dân chúng Yến Môn dành cho quân U Châu dần thay đổi, không còn đề phòng nữa, thậm chí có vài người dân táo bạo còn chủ động bắt chuyện với binh lính tuần tra.  

Bùi Oanh theo Hoắc Đình Sơn đến ở tại phủ Quận thủ nơi đây.  

Yến Môn nằm ở phía tây bắc của quận Viễn Sơn, nơi này còn lạnh hơn quận Viễn Sơn, mà trong phủ Quận thủ lại không có hồ nước nóng. Đến nơi, Bùi Oanh lập tức trốn vào trong phòng.  

“Mẫu thân, mắt người cảm thấy thế nào rồi? Hôm nay có đỡ hơn chút nào không?” Mạnh Linh Nhi lo lắng hỏi.  

Lúc trước vị lang trung kia nói dùng thuốc ba ngày, hôm nay đã là ngày thứ ba.  

Bùi Oanh tháo dải lụa đen che mắt xuống, từ từ mở mắt. Nàng đã nhìn thấy ánh sáng, nhưng mọi thứ xung quanh vẫn hơi mờ mờ.  

“Mắt ta đã nhìn thấy ánh sáng rồi, nhưng vẫn chưa rõ ràng, có lẽ phải đợi thêm một ngày nữa.”  

Mạnh Linh Nhi thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi.”  

Đêm đầu tiên ở quận Yến Môn, Bùi Oanh ngủ không ngon. Trời lại trở lạnh, ở đây không có lò sưởi, không có chăn điện, cũng chẳng có túi nước nóng. Nửa đêm nàng lạnh đến mức tỉnh giấc.  

Sang ngày hôm sau, không thể chịu nổi nữa, khi Hoắc Đình Sơn vừa bàn việc xong ở thư phòng, nàng bảo Tân Cẩm gọi hắn đến.  

“Phu nhân tìm ta?” Hoắc Đình Sơn sải bước vào phòng.  

Bùi Oanh nhìn thấy một bóng đen: “Tướng quân mời ngồi. Hôm nay mời tướng quân đến, là muốn nhờ tướng quân cấp cho ta một số vật dụng.”  

Hoắc Đình Sơn cảm thấy hứng thú. Nàng ít khi mở lời, lần trước mở miệng xin vật dụng, là muốn một chiếc nồi sắt.  

“Phu nhân muốn gì?”  

“Ta muốn một ít đồng, làm một chiếc ấm nhỏ hình bầu dục, khoảng chừng thế này.” Bùi Oanh ra sức mô tả: “Trên cùng mở một cái nắp nhỏ, hai bên có tay cầm để tiện xách. Loại ấm nhỏ này, ta muốn bốn cái.”  

Sau một hồi mô tả, Hoắc Đình Sơn đã hiểu.  

“Vật này ta đã biết, lát nữa sẽ bảo người làm. Nhưng không biết phu nhân dùng những chiếc ấm nhỏ này để làm gì?”  

“Đây là loại đồ giữ ấm, được gọi là ‘thang bà tử’. Đổ nước nóng vào, bọc vải lụa bên ngoài, rồi đặt vào chăn, có thể giữ ấm cả đêm.”  

Hoắc Đình Sơn nghe vậy liền biết nàng là do đêm lạnh khó ngủ.  

“Nếu phu nhân thấy đêm lạnh, sao phải phiền phức như vậy?” Hoắc Đình Sơn khẽ cười, đôi mắt đầy ý trêu ghẹo.  

Bùi Oanh không thấy được vẻ mặt hắn, nhưng nghe giọng điệu của hắn pha chút ý trêu đùa, lòng nàng khẽ nhảy lên.  

“Việc này nhờ tướng quân giúp đỡ.” Nàng cắt ngang, không cho hắn nói thêm, “Nếu tướng quân cũng cần, có thể bảo người làm thêm vài cái.”  

“Ta không cần. Ta chưa từng thấy lạnh trong những đêm như vậy.” Hoắc Đình Sơn khẽ cười.  

Rồi hắn nói tiếp: “Nếu phu nhân thấy đêm lạnh, hay là để ta cho xây một cái giường sưởi.”  

Bùi Oanh thoáng ngẩn người, chợt nhớ ra giường sưởi – một loại lò sưởi cổ đại. So với ‘thang bà tử’, giường sưởi đúng là ấm hơn nhiều.  

Nàng mừng rỡ ra mặt: “Được, tạ ơn tướng quân. Phòng của Linh Nhi cũng cần một cái.”  

“Việc nhỏ.” Hoắc Đình Sơn đáp, “Đợi thêm vài ngày, khi mắt phu nhân hoàn toàn khỏi, ta sẽ dẫn phu nhân ra ngoài dạo chơi.”  

Phu nhân vốn không phải người chịu ngồi yên. Khi ở quận Viễn Sơn, nàng thường xuyên ra ngoài chơi. Nay đến quận Yến Môn, cả ngày ở lì trong phòng, chẳng biết có béo lên hay không, nhưng nếu cứ thế mãi, chắc chắn sẽ sinh bệnh.  

Bùi Oanh ngạc nhiên hỏi: “Tướng quân không cần lo chuyện chiến sự nữa sao?”  

“Sau khi chiếm được Yến Môn, quân Tư Châu đã ngừng tiến về phía bắc để trợ giúp quân Tịnh Châu.” Hoắc Đình Sơn nở nụ cười nhạt.  

Từng bên đều không muốn chịu thiệt, bất kể là Tịnh Châu viện Tư Châu hay Tư Châu viện Tịnh Châu, đều mong chờ bên kia chiến đấu với quân U Châu đến kiệt quệ rồi mới ra tay.  

Nhưng không ngờ quân U Châu hắn trước khi họ tới đã một mạch đánh bại Yến Môn, còn làm tổn hại nặng nề cho Thạch Liên Hổ, khiến hắn rơi vào cảnh thập tử nhất sinh.  

Bùi Oanh hiểu ra: “Thì ra là ông trời không chiều lòng người, ép tướng quân phải nghỉ phép.”  

Khóe môi Hoắc Đình Sơn khẽ co rút, lời không sai, nhưng sao từ miệng nàng nói ra lại nghe khó chịu như vậy?  

Bỏ qua thôi, nếu mọi việc đều so đo với nàng, e rằng hắn sẽ sống ít đi mấy chục năm.

---

Hai ngày sau, mắt của Bùi Oanh đã hoàn toàn hồi phục, không còn tình cảnh "nhìn hoa trong sương" nữa.

Bình sưởi tay (thang bà tử) được chuẩn bị trước, nhanh hơn so với giường sưởi (hoả kháng). Dù giường sưởi có xây xong cũng cần đợi ít nhất ba ngày mới có thể sử dụng.

Có được bình sưởi tay, Bùi Oanh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, từ lúc được mang đến, nàng gần như lúc nào cũng giữ bên người.

"Phu nhân, tướng quân mời người đến chính sảnh." Nha hoàn Tân Cẩm tới báo.

Bùi Oanh từ chỗ ngồi đứng dậy, nhớ lại mấy ngày trước Hoắc Đình Sơn có nói sẽ dẫn nàng ra ngoài đi dạo, "Chẳng lẽ là muốn ra ngoài ư?"

Nàng đoán đúng rồi, Hoắc Đình Sơn quả nhiên muốn dẫn nàng xuất môn.

Hoắc Đình Sơn vừa gặp nàng liền nói: "Gần đây có một ngôi chùa khá nổi danh tên là Trường Linh, nghe nói phía sau chùa có một rừng mai lớn. Hôm nay gió tuyết đã ngừng, phu nhân có muốn cùng ta đi thưởng mai không?"

Nếu là mấy ngày trước, khi còn chưa có bình sưởi tay, Bùi Oanh dù có nói thế nào cũng chẳng muốn ra ngoài. Giờ đây bình sưởi đã ở trong tay, mà đôi mắt vừa mới hồi phục, nàng do dự một chút, cuối cùng cũng xiêu lòng.

Bùi Oanh đáp ứng, sau đó quay đầu dặn Tân Cẩm: "Tân Cẩm, ngươi đi hỏi Linh nhi, xem nàng có muốn đi thưởng mai không."

Tân Cẩm lĩnh mệnh.

Động tác xoay nhẫn của Hoắc Đình Sơn chợt khựng lại, nhưng cũng không nói gì.

Mạnh Linh nhi nghe nói sẽ đi chùa thưởng mai, liền vui vẻ muốn cùng đi.

Một cỗ xe ngựa từ phủ Quận thủ xuất phát, hai bên có binh lính hộ tống, người đi đường thấy vậy đều vội tránh đường.

Hoắc Đình Sơn cưỡi ngựa Ô Dạ đi bên cạnh xe ngựa, ánh mắt quét qua các cảnh vật trên phố, nhờ có sự hỗ trợ từ các công báo, dân chúng Yến Môn đã nhanh chóng chấp nhận quân đội U Châu.



Ngày nay, phần lớn các chùa chiền đều xây dựng ở ngoại ô, hơn nữa lại hướng về phía nam, chùa Trường Linh này cũng không ngoại lệ, nó cách khá gần với nơi mà Hoắc Đình Sơn từng dẫn binh đánh phá.

Chùa Trường Linh nổi danh ở vùng này, bởi dân chúng đều nói rằng nơi đây rất linh thiêng, cầu nhân duyên, cầu tài lộc hay sức khỏe chỉ cần thành tâm đều có thể toại nguyện, vì vậy lượng đồ cúng dường chùa nhận được nhiều hơn hẳn các chùa lân cận.

Xe ngựa dừng trước cổng chùa, Bùi Oanh ôm bình sưởi tay từ trên xe bước xuống.

Trời đất trắng xóa, chùa chiền nổi bật giữa tuyết trắng, mang một vẻ đẹp cổ kính, thánh thiện. Bùi Oanh ngắm nhìn một lúc rồi nhanh chóng dời mắt đi, không dám nhìn lâu.

Hiện giờ đã là buổi trưa, theo lý mà nói là lúc đông khách nhất, nhưng có lẽ vì trời lạnh, mọi người không muốn ra ngoài, nên khách viếng chùa cũng không đông đúc lắm.

Lác đác vài người, ai nấy đều thành kính quỳ lạy.

Bọn họ lần này đến là để thưởng mai, Hoắc Đình Sơn dẫn mọi người tiến thẳng đến rừng mai.

Trước khi đến, Bùi Oanh chỉ nghĩ đơn giản là ra ngoài hít thở không khí, đối với lời nói "một rừng mai rộng lớn" của Hoắc Đình Sơn, nàng cũng không kỳ vọng nhiều.

Nhưng khi thật sự nhìn thấy, Bùi Oanh không khỏi say mê.

Một rừng mai lớn nối tiếp nhau, hoa mai trắng phủ đầy tuyết, xen kẽ điểm chút sắc hồng, tựa như màu phấn trên má mỹ nhân, đẹp đến mức như mộng ảo.

Trong rừng mai còn có người khác, phần lớn là thanh niên nam nữ, cũng có những nhà sư mặc tăng bào, tay cầm chổi.

"Mẫu thân, nơi này thật đẹp." Mạnh Linh nhi trầm trồ.

Bùi Oanh cũng không khỏi ngạc nhiên: "Đúng là mỹ cảnh, không uổng công đến đây."

Người đàn ông bên cạnh khẽ cười: "Không biết là ai trước đó còn do dự chẳng muốn đi."

Bùi Oanh không ngờ rằng sự do dự của nàng ở chính sảnh lại bị hắn nhìn thấu, vành tai khẽ ửng đỏ, nhưng nàng tuyệt đối không thừa nhận: "Dù sao cũng không phải ta."

Hoắc Đình Sơn nhướng mày: "Ta có nói là phu nhân đâu."

Bùi Oanh: "..."

Nàng thực sự cảm thấy không thể đối thoại nổi với hắn.

Bùi Oanh dắt con gái đi trước, bỏ lại Hoắc Đình Sơn ở phía sau.

Hoắc Đình Sơn liếc nhìn xung quanh, sau đó mới lười biếng bước theo sau mẫu nữ hai người.

Hai mẹ con vừa đi vừa trò chuyện, bước qua từng bậc đá mà chẳng mấy chốc đã đến tận sâu trong rừng mai.

Bất chợt một cơn gió lạnh thổi qua, Bùi Oanh và Mạnh Linh nhi đều kéo cao cổ áo choàng lông hồ ly, giấu mặt vào bên trong.

Cơn gió lạnh vẫn đang gào thét, nhưng rồi cũng dần dịu bớt.

Mạnh Linh nhi từ trong áo choàng lấy ra bình sưởi tay: "Mẫu thân quả là giỏi, trước có xà phòng, sau có bình sưởi tay, rồi còn bàn đạp và yên ngựa Cao Kiều, ta đoán cũng là công lao của người, làm sao mà mẫu thân nghĩ ra được nhiều thứ như vậy?"

Bùi Oanh đã sớm nghĩ ra lý do: "Đọc được trong một cuốn cổ thư."

"Cuốn sách đó còn không? Con cũng muốn xem." Mạnh Linh nhi tò mò.

Bùi Oanh cười đáp: "Không còn nữa."

Vừa nói xong, Bùi Oanh bỗng nhìn thấy phía sau một gốc cây mai có lộ ra nửa vạt áo.

Có người ư?

Ngay sau đó, như để giải đáp thắc mắc trong lòng nàng, một bóng người từ sau cây mai bước ra.

Thì ra là một nhà sư tay cầm chổi.

Nhà sư nhìn nàng, sau hai nhịp thở liền cúi đầu hành lễ, rồi chậm rãi rời đi.

Người đàn ông phía sau lúc này nhàn nhã tiến đến: "Phu nhân đừng mãi nhìn đến ngẩn ngơ."

Bùi Oanh thu hồi ánh mắt: "Ta tuyệt đối không có."

Bọn họ thưởng mai đến gần một canh giờ, lần này Bùi Oanh cuối cùng cũng thỏa nguyện, nàng còn đắp được một người tuyết nhỏ, nhặt đá làm mắt cho nó.

Thưởng mai xong, vốn dĩ là định rời khỏi chùa, nhưng khi đang đi, Bùi Oanh lại không tự chủ rẽ sang hướng khác.

Nàng bị thu hút bởi một gốc cây lớn.

Đó có lẽ là một cây cổ thụ đã có niên đại, cành lá rậm rạp, trên cây treo rất nhiều tấm gỗ nhỏ cột vải đỏ, những tấm gỗ ấy đung đưa nhẹ nhàng trong gió, cành cây còn phủ đầy tuyết trắng.

Màu đỏ và trắng, kết hợp với màu nâu trầm của thân cây, cùng bầu trời xanh trong vắt như pha lê, tất cả tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ.

Bùi Oanh thấy dưới gốc cây có mấy cô nương đang ném những tấm thẻ gỗ. Các nàng cột vải đỏ vào thẻ, rồi ném lên cây, có người thành công, có người thất bại, thẻ gỗ bay ra một đường cong rồi rơi xuống đất.

Mạnh Linh nhi nhìn thấy rất thích thú: "Mẫu thân, nghe nói chùa này linh thiêng, con cũng muốn thử cầu nguyện."

Bùi Oanh: "Vậy thì đi đi."

"Mẫu thân cùng đi với con." Mạnh Linh nhi nắm tay Bùi Oanh, kéo nàng đến một quầy hàng nhỏ bên cạnh gốc cây.

“Ta cần hai tấm thẻ gỗ.” Mạnh Linh Nhi lấy bạc ra.

Bên cạnh đã có sẵn bút, Mạnh Linh Nhi tự mình cầm lấy một chiếc, rồi đưa cho Bùi Oanh một chiếc khác.

Bùi Oanh một tay cầm bút, một tay cầm thẻ gỗ, đứng yên không động, trong khi đó Mạnh Linh Nhi đã bắt đầu viết lên thẻ.

Bùi Oanh suy nghĩ một lát, rồi cũng bắt đầu hạ bút.

Đợi đến khi viết xong, hai mẹ con mang theo thẻ gỗ đi đến gốc cây.

Mạnh Linh Nhi chỉ dùng một tay ném mạnh tấm thẻ lên cao, lần đầu tiên đã treo ngay được lên cành, Bùi Oanh nhìn qua góc độ, cũng ném theo, không ngờ cũng trúng ngay từ lần đầu.

“Hừm, vận khí không tệ.” Bùi Oanh mỉm cười, đôi mắt cong cong.

Hoắc Đình Sơn đứng cách đó không xa, ánh mắt khẽ nheo lại nhìn về phía gốc cây.

Treo xong thẻ gỗ, lần này thực sự là quay về.

Bùi Oanh và Mạnh Linh Nhi ngồi xe ngựa trở lại phủ Quận thủ, sau đó dùng bữa tối. Khi màn đêm buông xuống, mỹ phụ nhân cầm cuốn du ký, định đọc một lát rồi mới đi nghỉ.

---

Trong thư phòng.

Hoắc Đình Sơn vừa xử lý xong một phong thư, thì có bình sĩ vào bẩm báo. Nam nhân ngồi sau án kỷ nghe xong tên của binh sĩ, liền cho hắn vào.

Binh sĩ hai tay nâng lên một cái hộp gỗ lớn, nói: “Đại tướng quân, tất cả ở trong này.”

Hoắc Đình Sơn: “Được, ngươi lui ra đi.”

Đợi người lui xuống, Hoắc Đình Sơn mở chiếc hộp ra. Bên trong là những tấm thẻ gỗ nhỏ được buộc bằng vải đỏ, kích thước chỉ bằng một nửa bàn tay của nữ tử, nhưng lại chất đầy kín hộp.

Nhìn qua số lượng, ước chừng phải có đến bảy, tám chục tấm, thậm chí có thể gần trăm.

Hoắc Đình Sơn đưa tay ra, rút lấy một nắm thẻ, ánh mắt lướt qua từng chiếc.

Có người cầu tài lộc, cầu con cái, cầu chức quan, cầu duyên phận, cầu mùa màng bội thu, cầu bệnh tật sớm ngày khỏi...

Một lát sau, những tấm thẻ gỗ này như rác rưởi, bị tùy ý ném xuống đất.

Hoắc Đình Sơn lại cầm lên một nắm khác.

Bàn tay hắn to lớn, mỗi lần có thể nắm được rất nhiều thẻ, và cứ mỗi lần cầm lên như vậy, những tấm thẻ lại rơi lả tả xuống nền.

Đến nắm thứ tư, ánh mắt Hoắc Đình Sơn như thường lệ lướt qua, nhưng lại đột ngột dừng lại trên một tấm thẻ.

“Xoạt.” Những tấm thẻ khác bị hắn thả rơi xuống đất, chỉ để lại duy nhất một tấm.

Hoắc Đình Sơn chăm chú nhìn tấm thẻ, đôi mắt đen sâu thẳm, ánh nhìn dừng lại rất lâu ở chữ thứ tư.

Trên thẻ chỉ có sáu chữ: “Muốn mang con gái về nhà.”

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.