Quả nhiên Bùi Oanh đang ở chỗ Mạnh Linh Nhi.
Trước bữa tối, nàng đã đến, đầu tiên là đón nữ nhi tan học, rồi cùng tiểu cô nương tâm trạng vui vẻ dùng bữa tại đây.
Sau bữa ăn, Bùi Oanh bảo nữ nhi rằng đêm nay nàng không về viện của mình, mà ở lại đây ngủ cùng tiểu cô nương.
Tiểu cô nương vui mừng tột độ, lập tức hớn hở bảo Thủy Tô chuẩn bị thêm một chiếc gối và một tấm chăn.
Đã lâu lắm rồi nàng không được ngủ chung với mẹ.
“Mẫu thân, đợi con làm xong bài tập, tối nay chúng ta trò chuyện thật lâu nhé.” Mạnh Linh Nhi ngồi trước bàn, chuẩn bị làm bài tập.
Bùi Oanh mỉm cười gật đầu.
Bên ngoài trời tối dần, trong phòng ánh nến yên lặng cháy, trong phòng thỉnh thoảng vang lên tiếng bút mực đáp xuống, nhẹ nhàng, yên bình, thời gian như ngưng đọng.
Bùi Oanh ngồi trên ghế nệm bên khung cửa sổ, nhìn nữ nhi miệt mài viết bài, lòng nàng không khỏi cảm thấy an yên và hạnh phúc.
Đây mới là dáng vẻ nên có của một thiếu nữ.
Khi vừa định thu hồi ánh nhìn để tiếp tục đọc cuốn du ký trên tay, Bùi Oanh bất giác liếc thấy ngoài cửa sổ có một bóng dáng cao lớn từ ngoài sân bước vào.
Người đó sải bước uy vũ như hổ, khí chất mạnh mẽ khác hẳn người thường, dù không thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng đã khiến người ta như thấy lưỡi d.a.o sắc bén.
Ánh mắt của Bùi Oanh hơi run, định thần nhìn lại, quả thật không nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3714730/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.