Chúng tôi gọi tên đối phương, xác nhận không phải mình đang nhận lầm một người có vẻ bề ngoài cực kỳ giống với người kia.
Sau khi gọi tên của nhau, cả hai đứa lại im lặng vài giây. Tôi không dám mở miệng, tựa như cái đêm ly biệt bốn năm về trước chính là đêm qua, dằn vặt trong lòng vẫn khiến cho tôi chẳng thể cất lời. Lần đối diện này, tôi đã đợi suốt cả bốn năm ròng.
“Sao cậu lại tới đây?” Vẫn là Dương Tiểu Nghiêu lên tiếng trước.
“Tôi về thăm trường, còn cậu thì sao?”
“Tôi cũng thế thôi.”
“Ừ.”
Cuộc trò chuyện này lại một lần nữa đâm vào ngõ cụt, tôi chẳng nhớ ra nổi gì để nói. Đã bốn năm rồi mà tôi vẫn não cá vàng như vậy.
“À… ờ….Lâu rồi… chưa gặp.” Tôi lắp bắp một hồi lâu, cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu này.
Dương Tiểu Nghiêu đột nhiên cười “xì” một tiếng: “Đã bao nhiêu năm qua rồi mà sao cậu vẫn hệt như xưa thế?”
“Thói quen khó thay đổi lắm.” Tôi ngượng nghịu đáp lời.
“Nhưng hình như cũng cao lên một chút thì phải. Đáng tiếc là tôi lại chả cao thêm tẹo nào, giữa hai chúng ta vẫn không phải là chênh lệch chiều cao lý tưởng.” Dương Tiểu Nghiêu tiếp tục cười nói.
Tôi có hơi giật mình, không ngờ em còn nhớ rõ chuyện này. Đó là khoảng năm thứ ba, một lần hai đứa cùng nhau trở về ký túc, tôi đã từng nói con trai cao hơn con gái mười lăm centimet đứng cạnh bên nhau sẽ là chênh lệch chiều cao lý tưởng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-troi-tha-giua-dem-he/2858408/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.