Nói rồi, tôi nhận túi hoa quả từ tay Ngôn Từ.
Túi này khá nặng, khiến vai tôi chợt trĩu xuống.
"Để anh cầm cho."
Một bàn tay đưa ra từ bên cạnh, nhận lấy túi hoa quả.
Chu Châu cụp mắt xuống.
Tay tôi vô tình chạm vào tay anh ấy, lòng bàn tay ấm áp nhưng đầu ngón tay lại hơi lạnh.
Trong tay trống không, tôi theo bản năng nắm chặt lại.
Bên cạnh, Ngôn Từ vẫn đang giải thích:
"Sáng tan học tôi không đợi cậu được vì phải về ký túc xá lấy hoa quả..."
"Không sao, không sao." Tôi nói lại lần nữa, "Cảm ơn cậu, Ngôn Từ."
"Khách sáo với tôi làm gì?" Ngôn Từ vỗ vỗ vai tôi.
"Hì hì."
"Bảo bối." Giọng nói lười biếng của Chu Châu vang lên từ phía sau.
"... Hả?"
Sao Chu Châu lại... gọi tôi là bảo bối?
Vừa nãy ở phòng tự học có cả Hạ Giang Bắc, anh ấy cũng đâu có gọi tôi như vậy.
Chu Châu mím môi, hơi mếu môi, vẻ mặt như bị oan ức, lông mày nhướng lên.
Rồi anh ấy đổi túi đồ từ tay trái sang tay phải, còn đưa bàn tay hằn đỏ lên cho tôi xem: "Nặng quá."
Tôi: "..."
Ngôn Từ: "..."
Vừa nãy chẳng phải anh chủ động đòi xách sao?
Hả?!
Khóe miệng tôi giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-thanh-hoa-gap-chong-nhu-y/3735617/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.