Bóng cây men song cửa, quạ sớm lặng khóc than, phòng loạn tuôn sắc đỏ, ngày sớm thu kinh hoàng.
Trong thư phòng La phủ, cảnh tượng ngổn ngang hỗn độn, mọi người Khai Phong phủ nhìn thẳng vào sắc mặt xanh đen của Triển Chiêu, đều cực kỳ hoảng sợ.
"Tiểu Miêu!" Bạch Ngọc Đường tiến lên một bước, vừa thốt ra hai chữ, chợt nghe sau lưng truyền tới một tiếng kêu thống thiết, sóng âm xộc thẳng lên nóc nhà.
"Triển đại nhân ơiiiiiiiiii!"
Tiếng thét cao quãng tám kéo theo một vệt tàn ảnh màu xám bắn tới trước mặt Triển Chiêu nhanh như chớp: "Triển đại nhân ngài yên tâm! Có thuộc hạ ở đây, cho dù là Miêu Cương cổ độc, bí độc đại nội, thiên hạ kì độc cũng đừng mơ động đến một sợi chân lông của ngài!"
Trong tích tắc, trước mắt Triển Chiêu đã thừa ra một bóng người nhỏ gầy, một tay cầm chặt cánh tay của Triển Chiêu, tay còn lại duỗi ra ba ngón bắt lên mạch môn của Triển Chiêu, đôi mắt nhỏ trợn to, mặt đầy khẩn trương.
"Độc?!" Mãi đến khi bị Kim Kiền túm giữ cổ tay, Triển Chiêu mới giật mình hoàn hồn, ngẩn người nói: "Triển mỗ trúng độc? Khi nào?"
Kim Kiền lại như không nghe thấy gì, càng bắt mạch mắt nhỏ càng tròn hơn, đột nhiên, kéo mạnh cánh tay Triển Chiêu qua, vén soạt ống tay áo của Triển Chiêu lên, định thần nhìn vào, không khỏi bật ra một tiếng thô lỗ: "Con bà nó!"
Mọi người tiến lên nhìn lại, đều tuôn ra một người mồ hôi lạnh.
Trên cánh tay săn chắc của Triển Chiêu, một đường gân mạch màu xanh đen lấy điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-phu-khai-phong-lam-nhan-vien-cong-vu/1296690/quyen-6-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.