trong Phu Tử viện người mới chuyển vào.
Lần thứ hai nhìn thấy thôn dân thôn Du Lâm từ già đến trẻ, tâm tình trong lòng Kim Kiền chỉ có một câu để biểu đạt:
Đồng hương gặp được đồng hương, mừng mừng tủi tủi lệ tuôn ướt đầm!
Không phải oan hồn, không phải kể chuyện liêu trai, là người sống còn đang hít thở!
Nhìn Nhan Tra Tán kìa, vẫn tràn ngập khí vị thư sinh như trước giờ, nom Tiểu Dật đó, quả nhiên vẫn là cái mặt nhăn nhó khó đăm đăm ấy, còn cả cô bé Tiểu Nha thanh mai trúc mã của Tiểu Dật, chú Trương cha cô bé, thím Vương, ông Hán… Đội ngũ này khiến người khác kích động đến cỡ nào chứ á á á…
Khoan đã, người kia…
Huyệt thái dương của Kim Kiền bỗng giật nảy lên một cái.
Cái người cúi lom lom đứng cuối cùng mặt mũi bôi trát đầy bùn đất nhọ nhem, tóc tai tán loạn, quần áo rách rưới hệt như ăn mày kia sao nhìn thế nào cũng giống cái tên Nhất Chi Mai, lười chảy thây sợ nhất là gặp phải phiền phức vậy?
Kim Kiền nghển nghển cổ, đang định nhìn cho kỹ, thì bị Triển Chiêu bên cạnh túm cổ áo kéo lại.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Triển Chiêu hơi rũ mắt, sắc mặt như thường.
Nhưng Kim Kiền lại cảm thấy trên đầu kêu “tinh” một tiếng, lập tức khoanh tay cúi đầu, trưng ra tạo hình “cây cột nhà” “không hóng hớt chuyện xung quanh” đúng tiêu chuẩn.
Bạch Ngọc Đường nhìn mà chặc lưỡi lấy làm kỳ lạ, nếu không phải hiện tại đang ở trên công đường, nhất định Bạch Ngọc Đường sẽ trêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-phu-khai-phong-lam-nhan-vien-cong-vu/1296670/quyen-4-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.