Mẹ Kỷ được đưa vào bệnh viện, phát hiện vết thương trên đầu quá lớn phải khâu lại, còn có hiện tượng chấn động não nhẹ.
Vốn dĩ thân thể bà không được tốt, lần này phải nằm trên giường không dậy nổi.
Lúc nộp tiền, mẹ tôi nhỏ giọng nói với tôi. Thì ra mẹ Kỷ Dương và Trần Hàm Ấu không hợp nhau từ lâu rồi. Bà ấy vẫn luôn không thích Trần Hàm Ấu, sau khi Kỷ Dương chia tay với cô ta rồi quen tôi thì vui mừng muốn điên.
Ai mà biết được, cô ta lại quay về.
Trần Hàm Ấu đâu có ngốc, chạm mặt vài lần bị ngó lơ thì hiểu rõ. Trước nay cô ấy không phải dạng người ép dạ cầu toàn, xảy ra chuyện này là sớm muộn mà thôi.
Kỷ Dương đứng trước giường bệnh, tơ máu đỏ che kín đôi mắt. Hắn nắm chặt tay mẹ Kỷ, biểu cảm mỏi mệt.
Tôi đi qua, hỏi nhỏ: “Dì sao rồi?”
Giọng Kỷ Dương khàn khàn: “Mới uống thuốc nên ngủ rồi.”
Tôi gật đầu, không hé răng.
Phòng bệnh rơi vào tĩnh lặng.
Ngay khi tôi sắp bước ra khỏi cửa, Kỷ Dương gọi tôi lại. Đây là lần đầu tiên, tôi nghe được sự hối hận trong giọng hắn: “Em nói xem, anh làm sai rồi đúng không?”
Thật lâu sau, tôi mới nói nhỏ nhẹ: “Con đường này là do anh chọn. Sai hay không sai, anh tự mà chịu đi.”
...
Trở lại công ty, tôi đột nhiên phát hiện đơn hàng nghiệp vụ nhiều hơn trước kia gấp mấy lần, bận tới mức chúng tôi làm mãi không xong.
“Chuyện này là sao?” Tôi đến bên cạnh Lâm Lãng thức tới mức hai mắt ửng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-muon-hai-dich-cap-tu/4312290/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.