Trên suốt đoạn đường đi tôi mệt quá nên cứ tựa đầu vào ghế rồi nhắm mắt, Trường ngồi bên cạnh anh cũng ko nói gì chỉ là thỉnh thoảng tôi lại nghe thấy tiếng anh ta thở dài, xe chạy một lúc thì dừng lại trước cổng bệnh viện, tôi ngồi thẳng dậy định mở cửa bước xuống thì Trường đã nhanh tay mở cửa sau đó ko nói ko rằng cứ thế vòng tay qua người bế tôi lên, tôi vừa ngạc nhiên lại vừa ngại khẽ giật giật lấy áo của Trường rồi nói.
-Tôi tự đi được, anh ko cần phải bế tôi đâu.
-Nếu ko muốn rơi xuống đất thì ngồi im đi.
Nghe Trường nói như thế tôi cũng ko dám nói thêm gì nữa cả mà lập tức im bặt, cũng may là tôi được sơ cứu kịp thời nên sức khỏe ko ảnh hưởng gì nghiêm trọng chỉ là do tôi uống quá nhiều nước cộng với việc ở dưới nước khá lâu nên bác sĩ bắt tôi nằm lại bệnh viện một ngày để theo dõi.
Tối hôm đó Trường ko về nhà mà ở lại bệnh viện với tôi, nhìn bộ quần áo trên người anh ta vẫn còn chưa ráo hẳn tôi mới lên tiếng bảo.
-Tôi ko sao đâu, anh về nhà đi thay quần áo đi, mặc đồ ướt như thế dễ cảm lạnh lắm đấy.
-Tôi ko sao.
Cứ mỗi lần nói chuyện là Trường lại cứ nói cộc lốc như thế làm tôi có muốn tiếp tục nói chuyện với anh ta cũng ko biết gì để mà nói đành cảm ơn anh ta một tiếng sau đó thì im lặng. Trải qua một trận đuối nước vừa rồi cơ thể của tôi vẫn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-luc-buong-tay/2578494/chuong-26.html