Tôi ko quay đầu lại nhìn cô Vân mà đáp.
-Bao nhiêu tiền con kiếm được đã dùng hết vào viện phí cho Trà My bây giờ con ko còn đồng nào cả. Mẹ có muốn nhận con cũng được mà ko muốn nhận con cũng ko sao. Từ này về sau chỉ cần mẹ và Trà My sống tốt là được rồi.
Cô Vân nghe tôi nói thế thì chuyển sang đe dọa.
-Nếu mày ko đưa tiền cho tao thì tao sẽ đến gặp gia đình chồng của mày đến khi ấy để xem mày có sống yên ổn với họ được ko.
-Mẹ muốn thì cứ đến. Nếu cần con sẽ gửi địa chỉ cho mẹ dễ tìm.
-Mày đừng nghĩ tao ko dám, đến khi ấy thì mày đừng có trách tao.
Tôi ko đáp mà quay người rời đi, cô Vân thấy thế thì bắt đầu tru tréo.
-Này, tao đang nói chuyện với mày đấy, cái loại bố láo mất dạy, mày đúng là đứa ăn cháo đá bát.
Mặc kệ tiếng quát tháo của cô Vân từ phía sau vọng đến tôi cứ im lặng bước nhanh về phía trước. Tôi ko quay trở lại phòng bệnh của bác Hiền ngay mà rẽ vào nhà vệ sinh, đứng trong đấy một lúc rất lâu tâm trạng mới ổn định hơn một chút, vừa định mở cửa bước ra ngoài thì nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người từ bên ngoài vọng vào.
-Bà có biết con bé nằm phòng 505 ko.
-Cái con bé mới mười mấy hai mươi tuổi gì đấy đua xe bị tai nạn giao thông suýt chết đấy hả.
-Ừ.
-Nghe bảo nó tỉnh rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-luc-buong-tay/2578487/chuong-22.html