Người đàn ông đó từng bước đi đến trước mặt tôi và bác gái, lúc này tôi mới nhận ra là mình nhìn nhầm người, nhìn từ xa trông anh ta rất giống người đàn ông đã đụng trúng tôi hôm trước nhưng khi lại gần thì mới biết là hai người khác nhau.
Trông người đàn ông này có vẻ trẻ hơn anh ta tận ba, bốn tuổi đã thế lông mày lại ko đậm, mắt ko rõ hai mí như anh ta và nhất là người này trông có vẻ rất lịch sự, anh ta nhìn tôi gật đầu một cái rồi quay sang nhìn bác gái.
-Sao mẹ ko ở trong phòng mà lại ra đây.
-Nằm trong đó mãi cũng chán, mẹ ra ngoài cho khuây khỏa, con về từ bao giờ đấy.
-Con vừa xuống máy bay là chạy ngay vào đây thăm mẹ đấy, mẹ thế nào rồi đã đỡ nhiều chưa ạ.
-Mẹ cũng khỏe rồi nhưng đi lại còn khó khăn, con về một mình hay đi về với ai.
-Con về cùng với bố, mẹ nhưng hai người còn có việc cần giải quyết nên chưa vào thăm mẹ được.
Sau khi nghe anh ta nói câu này không hiểu sao tôi lại nhìn thấy một nỗi buồn trong ánh mắt bác gái, lúc này người đàn ông đó đưa tay chỉ về phía tôi rồi hỏi.
-Cô gái này là ai vậy mẹ.
-Con bé là ân nhân của mẹ đấy.
-Bác gái, bác đừng nói quá lên như thế, cháu có làm gì đâu ạ.
-Nếu hôm đó ko có cháu cứu thì giờ bác xanh cỏ rồi.
-Nói vậy đây là người mà mẹ đã kể với con đấy à.
-Ừ. Là con bé đó.
Nói đến đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-luc-buong-tay/2578459/chuong-7.html