Cố Cẩm Sơ bị anh mắng đến ngơ ngác, cô nhìn anh lòng đau vô cùng, dù là biết anh không cố ý nhưng mà cô là phụ nữ đang mang thai, trái tim cô nhạy cảm lắm, nên nước mắt ấm ức cứ vậy mà chảy ra.
Điều này làm cho Lục Chính Minh hoảng hồn, anh lỡ miệng thôi mà, tại thấy cô đi cùng kẻ thù không đội trời chung của mình nên anh hơi tức giận thôi.
Anh còn đang không biết phải dỗ cô thế nào, thì Cố Nam Chi đã gấp gáp lên tiếng:
"Mày đúng là mất trí thật... Mấy tháng trước còn gọi tao bằng anh vợ... Giờ thì thằng chó này, thằng chó kia."
"..." Cái gì vậy... Lục Chính Minh anh gọi Cố Nam Nhi là anh vợ, mà khoan đã Cố Nam Chi, Cố Cẩm Sơ... Không phải chứ.
Trong lúc anh đang mải nghĩ thì Cố Nam Chi đã bước đến xoa đầu Cố Cẩm Sơ rồi nói:
"Anh về trước... Em từ từ giải thích với thằng mất trí này đi."
"Dạ." Cố Cẩm Sơ thút tha thút thít trả lời.
Trên đường trở về nhà Cố Cẩm Sơ đã kể rõ mối quan hệ của mình và Cố Nam Chi cho Lục Chính Minh nghe. Anh im lặng hồi lâu như kiểu không cảm thụ được gì, dị chẳng phải anh lấy Cố Cẩm Sơ rồi sẽ cả đời gọi Cố Nam Chi là anh sao... Chết mất.
Tối hôm đó khi Lục Chính Minh đang ngồi trong phòng làm việc, Cố Cẩm Sơ mở cửa bước vào phòng mang cafe cho anh.
Khi tách cafe được đặt xuống bàn, Lục Chính Minh bỗng lạnh nhạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khi-nhin-lai-da-khong-co-em/3721664/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.