Lục Chính Minh mơ màng tỉnh lại, anh mở mắt nhìn trần nhà, rồi lại nhìn không gian xung quanh mình, anh nhớ khoảng khắc cuối cùng xuất hiện trong đầu là một chiếc xe hơi màu đen đâm sầm lấy anh.
Những ký ức vụn vặt làm Lục Chính Minh đầu đau như búa bổ, đến khi có hai bác sĩ vào phòng, làm một loạt các động tác kiểm tra cho anh, anh mới hoàn hồn trở lại.
Anh nhìn thấy sau lưng bác sĩ, một cô gái xinh đẹp, nhưng hình như bụng cô ấy hơi lớn thì phải, cô ấy khóc như
"Hoa Lê đái vũ", anh ngạc nhiên tự hỏi, vì sao cô ấy lại khóc, ai bắt nạt cô ấy sao?
Chính lúc này anh nhìn thấy ba mẹ anh, dì dượng cùng với anh em họ Dương bước vào phòng. Họ vừa đến nơi chưa kịp nhìn anh đã hỏi vì sao cô gái ấy lại khóc.
Cô gái ấy nức nở chỉ về phía anh:
"Anh ấy... Anh ấy tỉnh lại rồi."
Lúc này anh mới cảm thấy ánh mắt của mọi người đã đặt lên mình.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, họ quay đầu vui vẻ thông báo:
"Cậu ấy đã hoàn toàn bình phục rồi... Kiểm tra thêm một tuần nữa là có thể xuất viện về nhà... Đây đúng là kỳ tích."
Mọi người nghe xong đều vui vẻ, cười nói với nhau, họ đều nói cái gì tất cả đều nhờ Sơ Sơ tận tâm chăm sóc, đều nhờ Sơ Sơ ngày nào cũng nói chuyện phiếm cho nó nghe...
Họ chẳng thèm hỏi anh một câu nào, anh nhìn Dương Huệ Anh hình như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khi-nhin-lai-da-khong-co-em/3721661/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.