Nói rồi thằng bé tan vào trong hư vô, Cố Cẩm Sơ nổ lực bắt lấy nhưng bàn tay cô cứ cào vào trong không trung một cách vô thức. Cô hét lớn tuyệt vọng:
"Không... Không..."
"Tiểu Sơ Sơ... Cậu tỉnh lại đi... Đừng làm mình sợ." Dương Huệ Anh thấy cô cứ hoảng hốt hét lên, hai mắt nhắm nghiền thì lo lăng gọi cô tính dậy.
"Sơ Sơ... Gọi bác sĩ... Gọi bác sĩ đi..." Lê Tô cả đêm không ngủ, vừa chợp mắt một lúc đã qua xem chừng Cố Cẩm Sơ, bà thấy cô như vậy cũng bất an vô cùng, hét lớn gọi bác sĩ.
"Không..." Cố Cẩm Sơ mở mắt ra, cả người cô đều ướt đẫm mồ hôi, trái tim cô đập mạnh, thì ra tất cả đều là giấc mơ, không là một ác mộng đáng sợ. Cô đảo mắt nhìn xung quanh, thấy Lê Tô và Dương Huệ Anh đang lo lắng nhìn mình, cô nắm chặt tay hai người họ, kích động hỏi:
"Chính Minh... Chính Minh anh ấy sao rồi?"
"Anh ấy làm sao... Mau nói với mình đi..." Cô chẳng chờ câu trả lời của họ, vứt chăn lao xuống giường muốn đi tìm anh.
Lê Tô vội vàng kéo cô lại, thấp giọng trấn an cô:
"Nó không sao rồi... Nhưng còn đang hôn mê, con phải chăm sóc mình thật tốt... Nó tỉnh lại mà thấy con bị mất miếng thịt nào... Chẳng phải sẽ trách mẹ không biết lo lắng cho con sao?"
"Mẹ?" Cố cẩm Sơ ngơ ngác nhìn bà, ngờ vực hỏi lại.
Lê Tô dịu dàng ôm lấy cô vào lòng, xóa đầu cô nói:
"Hai đứa chẳng phải chuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khi-nhin-lai-da-khong-co-em/3721660/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.