Chương trước
Chương sau
Cánh tay của Lục Chính Minh đang giữ lấy Cố Cẩm Sơ cũng thoáng đông cứng lại, nhưng rất nhanh chóng bình tĩnh hỏi lại cô:

"Thuốc tránh thai... Mua làm gì?"

Cố Cấm Sơ bất lực nhìn người đàn ông giả bộ ngơ ngác trước mặt, cô mím môi nhỏ giọng lên tiếng:

"Anh không mang bao... Chẳng lẽ muốn tôi sinh con cho anh."

Cố Cẩm Sơ không ngờ Lục Chính Minh vậy mà lại gật đầu răm rắp như kiểu chuyện này là chuyện dĩ nhiên mà, em phải sinh con cho anh, Cố Cẩm Sơ hét lớn vào mặt anh:

"Anh tự đi mà sinh... Không phải người nào lúc trước còn nói "'Con tôi không phải do cô sinh" rất mạnh miệng sao?"

".."

Câu nói này của Cố Cẩm Sơ làm Lục Chính Minh rơi vào ký ức gần hai năm trước, cũng trên chiếc xe này, anh vứt cho cô một túi thuốc tránh thai, còn nói gì mà con tôi không phải do cô sinh, Lục Chính Minh tặc lưỡi, nếu được quay về quá khứ anh sẽ bóp chết tên Lục Chính Mình đó. Anh giương mắt nhìn cô, như nãy ra một ý định gì đó bèn nói nhỏ:

"Vậy... Vậy... Em để anh đi mua cho."

Cố Cẩm Sơ cũng không muốn tranh chấp với anh nữa liền gật đầu đồng ý, làm cho Lục Chính Minh thâm ý cười nhẹ, Cố Cẩm Sơ không hiểu anh cười như vậy là có ý gì, cô chỉ không biết cô là đang nối giáo cho giặc. Sau này muốn hối hận cũng không còn kịp.

***

Lục Chính Minh trở lại đưa cho cô một viên thuốc cùng một chai nước nhỏ, Cố Cẩm Sơ không nói gì nhanh chóng bỏ vào miệng nuốt xuống thật dứt khoác, Lục Chính Minh bên cạnh khẽ cười. •

Nhớ lại lúc này trong nhà thuốc, anh đã hỏi dược sĩ:

"Có viên thuốc bổ nào nhìn giống thuốc tránh thai khẩn cấp không?"



Dược sĩ ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, nhưng vẫn gật đầu đưa thuốc cho anh, Lục Chính Minh bước ra khỏi nhà thuốc mà lòng như mở hội, anh lẩm bẩm một mình:

"Mang thai... Mang thai... Em mà mang thai thì khỏi chạy nữa."

Nếu Cố Cẩm Sơ biết được chuyện này chắc sẽ giết anh chết, nhưng anh không nói cô đừng mơ mà biết được, cùng lắm sẽ chỉ nghĩ là sự cố ngoài ý muốn, dù sao thuốc tránh thai cũng không đảm bảo sẽ không mang thai 100%, Sơ Sơ cũng không thể trách anh.

Mặc dù là biết hơi tiểu nhân, hơi hèn hạ, nhưng mà vì cô anh nguyện làm tên tiểu nhân hèn hạ như này.

***

Lục Chính Minh đưa Cố Cẩm Sơ đến một nhà hàng cách rất xa để tránh gặp đồng nghiệp trong đoàn phim, chỉ là lại không ngờ gặp một người mà Lục Chính Minh ghét cay ghét đắng, nhìn thấy hắn Lục Chính Minh chỉ muốn xông lên bóp chết người, nếu không phải tại hắn anh cũng không dở dở ương ương làm khổ cô một thời gian dài, anh biết là lỗi của anh nhưng mà hắn cũng góp phần không nhỏ.

Lục Chính Minh siết chặt eo nhỏ của Cố Cẩm Sơ, lạnh lùng nhìn Cố Nam Chi đang đi về phía bọn họ, hắn nhíu mày nhìn cánh tay Lục Chính Minh đang đặt trên eo Cố Cẩm Sơ, hành động của hai người họ thân mật như chưa từng có cuộc chia ly, hắn hình như nghĩ rằng cả hai đã làm lành rồi quay lại với nhau.

Lục Chính Minh thấy Cố Nam Chi đứng trước mặt hai người, anh gằn giọng lên tiếng:

"Thằng chó... Mày còn dám xuất hiện trước mặt tao."

Lục Chính Minh vừa nói vừa ôm đầu Cố Cẩm Sơ để cô vùi mặt vào ngực mình, anh rất sợ Cố Cẩm Sơ sẽ nhớ lại những chuyện không hay ở Đài Châu, từ lúc mất đi cô anh đã không còn cố chấp tin vào những lời Cố Nam Chi nói, cái gì mà hắn chỉ đụng vào những người tình nguyện cho hắn, anh khinh bỉ hắn cũng khinh bỉ mình, rõ ràng là hắn đang khiêu khích quan hệ của hai người, vậy mà anh vẫn cắm đầu tin cho được, còn hạch sách, sỉ nhục cô, chưa một lần anh xin lỗi cô vì chuyện hôm đó, nếu anh không để cô lại cô cũng không bị Cố Nam Chi làm nhục.

Ôm chặt cô vào người, Lục Chính Minh đau lòng đến đỏ cả mắt, oán giận nhìn Cố Nam Chi, nhưng tên này vậy mà lại cười như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, hắn bình thản nhìn Cố Cẩm Sơ lên tiếng:

"Sơ Sơ... Nghe nói em quay phim ở đây... Anh đang có chuyến công tác, còn định sau khi ăn xong bữa cơm với đối tác sẽ đến thăm em... Không ngờ lại gặp em luôn rồi."

Cố Cẩm Sơ muốn xoay người lại trả lời Cố Nam Chi thì chiếc đầu nhỏ lại bị Lục Chính Minh ép chặt trong lòng, tư thế bao bọc cô như sợ ai đó sẽ cướp cô đi mất, anh lạnh lùng liếc Cố Nam Chi:



"Đm... Mày còn muốn thăm em ấy... Thẳng chó này muốn tao đánh chết mày không?"

Cố Nam Chi nhìn cái bộ dáng vừa tức giận vừa giữ cô như báu vật của Lục Chính Minh thì phì cười, hắn cố ý chọc tức anh:

"Tao muốn thăm em ấy thì sao? Mày là gì của em ấy mà cấm tao... Hai người chẳng phải kết thúc từ lâu rồi sao?"

"Kết thúc mẹ mày... Vợ tao ai cho mày thăm... A...

Lục Chính Minh còn đang khẳng định chủ quyền thì đã bị Cố Cẩm Sơ cắn mạnh vào ngực, anh đau quá mà khế kêu lên, ngơ ngác nhìn người con gái trong lòng tức giận giương mắt nhìn anh:

"Sơ Sơ... Sao em lại cắn anh... Anh chửi nó mà."

Cố Cẩm Sơ lại cắn anh thêm một cái nữa, mới hài lòng cao giọng nói:

"Không được mắng mẹ anh ấy... Với ai là vợ anh, đừng có tuyên bố bừa bãi."

Lục Chính Minh còn đang muốn nói gì đó thì Cố Cẩm Sơ đã nói một câu làm Lục Chính Minh muốn điếng người tại chỗ:

"Mẹ anh ấy cũng là mẹ tôi."

"..."

Thấy Lục Chính Minh đứng như trời chồng, ngơ ngác nhìn hai người, Cố Nam Chi bật cười ha hả, nắm lấy tay Cố Cẩm Sơ kéo đến gần mình, thân mật khoác tay lên vai cô, trầm giọng nói với Lục Chính Minh:

"Ngạc nhiên không? Mẹ ruột của tao là mẹ nuôi của Sơ Sơ nên em ấy là em gái tao... Mày mới là thằng không có tư cách nói chuyện ở đây đó."

"..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.