Lục Chính Minh có chút giật mình, nhiều ngày như vậy anh không về vì không biết phải đối diện với cô như thế nào, nhưng hôm nay anh nhớ cô rồi, lại muốn quay về nhìn cô một lúc. Anh bất tri bất giác đưa tay của mình lên nắm chặt lấy tay Cố Cẩm Sơ im lặng nhìn bàn tay của hai người đan vào nhau.
Cố Cẩm Sơ vì mới tắm xong bàn tay cô rất lạnh nhưng bàn tay của Lục Chính Minh lại rất ấm, cô lại lưu luyến cảm giác ấm áp trong lúc này, dù chỉ là một giây phút ngắn ngủi nhưng Cố Cẩm Sơ thật sự đang tận hưởng khoảng thời gian cuối cùng ở bên anh.
"Cô..." Lục Chính Minh có cảm giác cô hôm nay rất kì lạ, anh mất tự nhiên gỡ tay cô ra xoay người lại, nhưng khi vừa đối diện với ánh mắt của cô Lục Chính Minh lại bị cô áp chế.
Cố Cấm Sơ vậy mà lại mỉm cười rạng rỡ nhìn anh, hoàn toàn không phải dáng vẻ đau đớn, hèn mọn như mọi ngày. Anh muốn đẩy Cố Cẩm Sơ ra nhưng cô lại bất ngờ nhón chân của mình hôn lên môi Lục Chính Minh.
Nụ hôn này rất dịu dàng, nhẹ nhàng đầy lưu luyến, Cố Cẩm Sơ thấy Lục Chính Minh không mở miệng ra cô liền rời khỏi môi anh, thấy anh đang trợn mắt ngạc nhiên nhìn mình, cô khẽ cười nói:
"Chính Minh... Anh mở miệng ra đi."
Lục Chính Minh giống như bị thôi miên bởi nụ cười của cô, anh không còn tâm trí suy nghĩ kiềm nén điều gì, anh vòng tay ôm chặt eo Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khi-nhin-lai-da-khong-co-em/3721619/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.