Lục Chính Minh tuy đã rất khó chịu trong người nhưng vẫn kiên trì làm màn dạo đầu cho Cố Cẩm Sơ, sự tỉ mỉ này làm Cố Cẩm Sơ bất giác run người, ngón chân bấu chặt vào ga giường.
Đến khi cô cảm nhận được có thứ thâm nhập vào bên trong của mình mới giật nãy lên, hai ngón tay của Lục Chính Minh đang liên tục nới lỏng bên dưới của cô.
Lục Chính Minh nhìn cô chằm chằm một lúc, lại dùng tay còn lại mân mê bầu ngực sữa của Cố Cẩm Sơ sau đó lại cuối xuống cho hết vào miệng như một đứa trẻ tham lam.
Cố Cẩm Sơ cảm thấy trời đất như sụp đổ cảm giác này chưa bao giờ cô có được, cơ để cô dập dìu như một cơn sóng, những tiếng rên lại không thể thốt ra khỏi cổ họng khiến cô càng khó chịu.
Lục Chính Minh rút ngón tay ra khỏi người cô, nâng eo của Cố Cẩm Sơ lên cao không nhanh không chậm đưa dục vọng cao ngạo của mình vào trong, đến khi anh cảm nhận một lớp màn mỏng cũng không ngần ngại mà đâm thủng nó, làm cho Cố Cẩm Sơ đau đến nhắm chặt mắt còn Lục Chính Minh thì thoả mãn, nhếch miệng cười:
"Ha... Chặt thật đó."
Lục Chính Minh dùng sức luân động ở eo dồn dập ra vào bên trong Cố Cẩm Sơ từng tiếng va chạm của da thịt vang lên khắp căn phòng nhỏ, Cố Cẩm Sơ chưa thích ứng được với tiết tấu này chỉ có thể đưa đôi mắt ngập nước của mình cầu xin anh.
Lục Chính Minh tự nhận mình là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khi-nhin-lai-da-khong-co-em/3721598/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.