Lục Tưởng Hàn liếc nhìn dáng vẻ hiếu kì của tôi, bất giác thở dài ngao ngán.
Chỉ là người quen cũ thôi, không cần để tâm"
Hắn nói tôi không cần để tâm, vậy mà khi Tiết Phương nhắc đến ba chữ "cô gái đó", hắn lại giống như hận không thể giết chết cô ta. Bảo tôi làm cách nào không chú ý đến đây?
Nghi hoặc trường tồn cất vào tâm tư, bản thân thậm chí còn chưa kịp tiếp lời, người đàn ông trước mắt đã xoay người rời đi rồi.
" Hiện tại không cần quay lại bữa tiệc nữa. Cô mau về phòng đi."
Thanh âm trầm khàn pha lẫn chút ưu phiền. Từ sau khi Lục Tưởng Hàn rời khỏi bữa tiệc để nói chuyện cùng Tiết Phương, ghi âm lại bằng chứng việc hạ thuốc do chính miệng cô ta nói ra, tôi đã có rất nhiều điều muốn hỏi hắn.
Nhưng, sau cùng bản thân nhận lại chỉ là thái độ dửng dưng không chút lưu tâm, như thể mọi chuyện đều không liên quan đến người ngoài là tôi. Vì sao những lúc thế này lại tỏ ra lạnh nhạt như vậy?
' Đứng lại đó."
Tôi ngẩng đầu lên, không đầu không đuôi nói. Mãi đến khi nhìn thấy thân ảnh cao lớn kia chịu ngoảnh lại nhìn, bản thân mới nghiêm túc tiếp lời.
" Anh thay tôi xử lý mọi chuyện, thay tôi đàm phán với Tiết Phương, tôi vô cùng biết ơn. Nhưng...Vì lý do gì lại luôn tìm cớ đẩy tôi ra vậy?"
Mỗi khi Lục Tưởng Hàn muốn làm chuyện gì đó, đều sẽ dùng thái độ ung dung dặn dò tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khi-em-truong-thanh/3746443/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.