Tôi vòng tay qua vai Kiều Vũ, nhanh chóng đỡ cậu ấy đứng dậy. Hơi ấm trên cơ thể hòa cùng nhịp thở chậm rãi của người bên cạnh, vô tình lại gợi đến cho tôi cảm giác bất an.
Không khí náo nhiệt trong buổi lễ trước sau không thay đổi. Có lẽ là vì bữa tiệc lần này được tổ chức với quy mô lớn nên dáng vẻ lén lút của chúng tôi không thu hút quá nhiều sự chú ý từ người xung quanh.
Bước chân vào thang máy khách sạn, tay trái cầm chìa khóa phòng, tay phải cố gắng nâng đỡ cơ thể nặng trĩu của Kiều Vũ.
Chỉ thấy người nằm trên vai tôi từ khi nào đã thiếp đi, cơ thể không chút sức lực. Tưởng chừng như bản thân chỉ cần buông lỏng tay, cậu ấy sẽ ngã xuống ngay lập tức.
" Kì lạ...Mặt không đỏ, cũng không thấy nôn mửa gì. Ngủ nhanh như vậy sao?"
Vướng mắc trong lòng không người giải đáp, bản thân bất giác chỉ có thể lẩm bẩm vài câu trong miệng.
Kim đồng hồ trên tay điểm 11 giờ kém, theo sau một tiếng "ting" nhỏ, cửa thang máy cũng từ từ mở ra.
Tiếng giày cao gót không ngừng vang lên cho đến khi dừng lại trước số phòng được chỉ định.
Rất lâu rồi tôi và Kiều Vũ mới có dịp gặp lại, nào ngờ kết quả lại thành ra như vậy. Tấm thân nhìn qua có vẻ mảnh mai này của cậu ấy vậy mà lại nặng như thế.
Tôi đặt Kiều Vũ lên giường, cẩn thận đắp chăn cho cậu ấy sau đó xoay người rời đi.
'
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khi-em-truong-thanh/3730396/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.