-" Lâm Uyển Như. Đã lâu không gặp, cậu quả nhiên vẫn giống như lúc trước. Bước vào nơi này nhưng trong túi lại không có đến một xu."
Mạc Thần Phong mở lời châm chọc, giọng điệu trào phúng vừa dứt câu đã khiến Lâm Uyển Như bị kích động.
-" Tớ chỉ là có chút sơ suất, lời của cậu là có ý gì!!.." Nói đến đây, Uyển Như bất chợt dừng lại, ánh mắt đối diện liên tục dò xét Mạc Thần Phong.
" ..Vì sao hôm nay lại nổi hứng đến nơi này..còn có phong tư ưu nhã như vậy."
Lâm Uyển Như lẩm bẩm trong miệng, âm thanh phát ra không lớn nhưng cũng đủ để tôi nghe thấy.
Phải rồi, từ ban nãy tôi vẫn luôn quay lưng lại với Mạc Thần Phong. Đã qua nhiều ngày như vậy, không biết anh ấy của hiện tại có dáng vẻ như thế nào?
Tôi vờ như không biết người đứng phía sau là anh ấy, chầm chậm xoay người lại.
Khi ánh mắt của tôi vừa hướng về hình bóng người đàn ông trước mắt. Khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra Mạc Thần Phong đã thay đổi rất nhiều. Thân ảnh đang hiện hữu trước mắt tôi dường như không còn là cậu thư sinh ngày nào nữa.
Hòa vào tiếng nhạc mê muội trong không khí náo nhiệt của quán bar. Thân ảnh Mạc Thần Phong đứng sừng sững trước mắt tôi, áo sơ mi trắng cùng quần âu chỉnh tề. Mái tóc ngố mang đôi nét hồn nhiên của anh ngày nào lại trở thành kiểu tóc hai mái có phần trưởng thành.
Gương mặt anh thay đổi nhiều rồi, còn đâu ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khi-em-truong-thanh/3647654/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.