Biên tập: B3
Sau bữa tối, Lệnh Mạn đưa Lỗ Ngữ Băng về ký túc xá nữ trước, sau đó mới đưa Lý Trác Vân về.
Dọc đường, hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Lệnh Mạn nói: “Khi nãy cám ơn cậu.”
Lý Trác Vân lơ đễnh: “Sao phải cám ơn? Chẳng qua tôi chỉ đang nói ra suy nghĩ trong lòng mà thôi.”
Lệnh Mạn cười thầm.
Lý Trác Vân lại không muốn nhận công.
Chẳng lẽ tại gần đây bị cô khen nhiều quá, nên bây giờ cậu ta đang ngượng ngùng chăng?
Đột nhiên cô nghĩ tới một chuyện: “Đúng rồi.”
“Sao vậy?”
Lệnh Mạn cân nhắc hồi lâu mới mở miệng: “Cậu có biết… Kỷ Trường Hoài không?”
Lý Trác Vân dừng bước, cau mày nhìn cô: “Cô cũng biết nó?”
“… Ừ.”
“Cô biết lúc nào?”
“Gần đây.”
Lý Trác Vân híp mắt: “Cô đã gặp nó rồi?”
“… Ừ.”
Lệnh Mạn thấy Lý Trác Vân tỏ vẻ không vui, giống như anh rất khó chịu khi phải nghe cái tên này.
Cô đã sớm nghi ngờ mối quan hệ của hai anh em này không được tốt cho lắm, bây giờ thì xem ra, không chỉ đơn giản là “không tốt lắm” thôi đâu.
“Nó đến tìm cô hay cô đi tìm nó?” Lý Trác Vân hỏi.
Lệnh Mạn ngẫm nghĩ, coi như là… Cô đi tìm cậu ta đi.
Cô nói: “Tôi đến gặp cậu ta một lần, kinh tế của bọn họ bây giờ rất khó khăn.”
Không ngờ Lý Trác Vân phản ứng rất cực đoan, anh giễu cợt: “Cho nên? Biết mình còn có một đứa em trai, cô nổi lòng nhân từ muốn đến tiếp tế cho nó hả?”
Lệnh Mạn không trả lời, cô chỉ nhỏ giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khi-em-thich-anh-moi-thoi/1840661/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.