Mộc Từ đoán chắc rằng mình xuống nhầm ga rồi.
Ánh đèn trên sân ga chập chà chập chờn như đang vùng vẫy trước tuổi về hưu, tiếc là chỉ chớp tắt được mấy giây rồi hoàn toàn đình công tại chỗ. Mộc Từ đơn độc bước trong bóng tối, cậu chỉ cảm thấy gió đêm đang thổi sau gáy mình vô cùng lạnh lẽo.
Và khi cậu xoay người nhìn lại, xe lửa đã không còn thấy bóng dáng, để lại đường sắt um tùm cỏ dại ẩn mình trong màn đêm.
“…Không phải chứ.” Tình thế mạnh hơn người, Mộc Từ không còn cách nào khác ngoài việc cam chịu số phận men theo sân ga đi ra ngoài, cậu lấy điện thoại vừa chiếu đèn pin vừa mở định vị để biết chính xác rốt cuộc mình đang ở đâu.
Không có tín hiệu ——
Đúng là không khác gì mở đầu của mấy câu chuyện ma quỷ, Mộc Từ cạn lời, cậu đành lờ đi nỗi bất an trong lòng mình, đi thẳng ra ngoài.
Có mùi ẩm mốc tản ra trong không khí, sảnh chờ đầy bụi bặm tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng bước chân của Mộc Từ là đang vang vọng, ga tàu này rõ ràng đã bị bỏ hoang nhiều năm. Mà trước cửa chính của ga cũng không phải là quốc lộ và lối kiến trúc mà Mộc Từ quen thuộc mà là một nơi thiên nhiên non xanh nước biếc tĩnh mịch.
Màn đêm đã buông xuống, từng cơn gió lạnh xào xạc ập tới từ trong bóng tối thổi cho lòng cậu lạnh băng.
Lạc đường trong núi còn chẳng phải chuyện nhỏ, Mộc Từ lập tức nghĩ đến việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-ga-xin-nop-mang/2446727/quyen-1-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.