Điểm tốt khi ở chung một chỗ với người từng trải chính là bọn họ phản ứng kịp thời.
Mộc Từ ngay lập tức bị Tả Huyền kéo qua một bên, không biết từ lúc nào đối phương đã thu mình sau ghế sofa, bọn họ chen chúc trong khoảng trống giữa chiếc ghế và bức tường, được che chắn cẩn thận, người nọ nhanh chóng buông tay ra, kề môi sát bên tai cậu thì thầm: “Thu chân vào.”
Mộc Từ thành thật thu chân lại, bị Tả Huyền ôm vào trong ngực không thể nhúc nhích, đầu cậu còn bị đè xuống, chỉ có thể liếc mắt quan sát tình hình ở bên cạnh.
Ôn Như Thủy trực tiếp nhảy lên giường chỗ Hạ Hàm và Chu Hân Vũ nằm, một mình một đường chui vào chăn, Lâm Hiểu Liên nhỏ người, ngủ trên hai cái ghế sofa ráp lại như cái nôi, trên người cô có đắp áo khoác, đầu cũng được lưng ghế che kín hoàn toàn, trông cũng an toàn.
Chỉ có Hàn Thanh là ngồi đối diện với cửa sổ, cúi thấp đầu ngủ không biết gì cả.
Lúc này, trên cửa sổ đã xuất hiện một gương mặt, bị rèm cửa xếp san sát nhau làm cho ngũ quan trở nên méo mó, thứ đó giống như một người vô cùng cao lớn đứng ngoài cửa sổ, tò mò muốn ló đầu vào trong quan sát vậy.
Mộc Từ không nhìn thấy tình hình, chỉ có thể nghe tiếng tim đập như trống của Tả Huyền phía sau mình, cậu không khỏi toát mồ hôi, thầm cầu nguyện trong lòng.
Thời gian đột nhiên trở nên dài lê thê, gương mặt đó chuyển động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-ga-xin-nop-mang/2446693/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.