Chương trước
Chương sau
Nam thành kiến trúc không to lớn cùng nguy nga tráng lệ, nhưng lại đồng đều về mọi mặt, trình độ kiên cố cũng là vô cùng nhô ra.

Không tinh xảo cầu kỳ xa hoa, nhưng lại đầy đủ không gian sinh hoạt cùng với tiện nghi cho cuộc sống thường ngày.

Dù sao Nam thành hơn một vạn căn nhà cho lĩnh dân đều là phủ thành chủ đứng ra kiến tạo, mọi khía cạnh đều đã được cân nhắc chu toàn, đội ngủ thi công cũng không dám lơ là hay cắt xén lấy vật tư lúc kiến tạo.

Công trình vệ sinh, phục phục đời sống, thậm chí là vui chơi giải trí, hoàn toàn có thể nói là hoàn thiện vô cùng.

Đường xá càng là cùng Tây thành, Đông thành giống nhau về độ rộng cùng bề mặt, không cần bàn về điều kiện đi lại có nhiều tốt.

Thậm chí bởi vì ít có xe giá di chuyển, Nam thành các con đường thậm chí so với hai khu vực kia đều phải thông thoáng hơn nhiều.

Khắp nơi các con đường đương nhiên cũng có cổ thụ xanh um, cùng với từng tòa sặc sở vườn hoa tô điểm.

Xanh hóa cùng vệ sinh công tác luôn là Hắc Lân thành trọng yếu bậc nhất phương diện, cho nên hoàn cảnh sinh hoạt tại toàn bộ Hắc Lân thành nội bộ luôn một mực ở vào sạch sẻ tươi mát trạng thái, vì để cho bất kỳ ai cũng sẽ thả lỏng tự thân.

"..."

Một gian tiểu viện sạch sẻ thoáng mát phía trước cổng, đang có một thiếu nữ ăn mặc thật dày áo lông cùng với mũ giữ ấm, trên tay động tác chuyên chú cho trước nhà mình ven đường bồn hoa tưới nước lấy từ dưới giếng.

Thiếu nữ khuôn mặt tuy không tính là xinh đẹp, nhưng lại hồng nhuận rạng rỡ, tràn ngập lấy sức sống cùng vui tưới.

Tuy toàn thân bị y phục giữ ấm cho che kín, nhưng chỉ là lộ ra khuôn mặt cùng ánh mắt hữu thần, đầy đủ nói lên cuộc sống của nàng vô cùng đầy đủ.

Thanh Nhi là nhóm đầu tiên lưu dân tìm đến Hắc Lân thành lánh nạn, cho nên đối với tòa này thành thị đã vô cùng quen thuộc.

Chứng kiến Hắc Lân thành từ mới ban đầu chỉ là mộc mạc đơn sơ tiểu thành, cho đến hôm nay đã trở thành Ứng Thương địa vực Đại thành bá chủ, Thanh Nhi đối với nơi này mang theo khó mà hình dung được tình cảm.

Từ khi xưa mồ côi tiểu thiếu nữ yếu đuối may mắn chạy trốn đến Hắc Lân thành, cho đến hiện nay đã có được cho mình một ngôi nhà riêng kiêng cố, dung nạp nàng cùng với tuổi nhỏ muội muội cũng còn thừa rất nhiều không gian.

Không lo thiếu thốn lương thực cùng nước sạch, càng không cần lo lắng đề phòng Ma Thú hay hoang vu bên ngoài khấu tặc, bắt nô đoàn, ma đạo khát máu, hằng ngày chỉ cần chăm chỉ làm việc, sau đó là hưởng thụ cuộc sống đầy đủ lại yên bình.

Đối với cho nàng tất cả những điều tựa như mộng ảo này Hắc Lân thành cùng vị kia thành chủ, Thanh Nhi là vô cùng biết ơn cùng sùng bái.

Nàng bình thường nhiệm vụ là trợ giúp Tuần Tra quân tại cổng thành tiếp nhận chạy nạn đến lưu dân, đem những người có cùng hoàn cảnh trong quá khứ với nàng an bài thỏa đáng, cũng như giải đáp đủ loại quy tắc.

Bởi như vậy công việc đặc thù, nàng thậm chí không ít lần có cơ hội cùng Nữ Vệ đội các vị đại nhân đi lại gần gũi.

Dần dần cũng xem như có một chút quan hệ!

Trên người nàng bộ đồ lông thú giữ ấm cũng chính là Nữ Vệ đội một vị tỷ tỷ tăng cho, muội muội nàng cũng là có một bộ.

Nếu không...

Dù lấy nàng tích xúc mấy năm qua, cũng không cách nào mua được dạng này xa xỉ lại vô cùng đắc đỏ đồ vật.

Mà dưới thời tiết khắc nghiệt như hiện tại, ngay cả võ giả lãng khách cùng trang bị cường đại thương đoàn cũng không dám hành tẩu ngoài hoàng vu, chứ không cần nói đến các nhóm chạy loạn khắp nơi lưu dân.

Thời gian này lượng người vào thành dần ít hơn trước rất nhiều, về phần rời đi càng là lác đác không có mấy.

Với khí trời lạnh giá như thế này, ai cũng sẽ không mạo hiểm mạng sống của mình để đi lại giữa thành trì với nhau.

Lưu lại ở thành trì bên trong giữ ấm vượt qua mùa đông mới là chính đạo!

Cho nên Thanh Nhi được cho nghỉ sớm hơn mọi người, mới có thời gian tùy ý lay hoay chăm sóc bồn hoa ngay trước cửa nhà của mình.

Không chỉ riêng nàng, cả con đường cũng có một chút phụ nhân giống như vậy, góp phần vào giữ gìn hoàn cảnh sống xung quanh.

"Tỷ tỷ, ta mang theo lương thực về rồi đây!"

"Tỷ ngươi không có nhìn thấy nha, hôm nay Đông thành có thuyền hoa hội, rất nhiều rất nhiều ăn mặc tinh xảo tiên tử hiện thân đi dạo đâu!"

Đang tại Thanh Nhi vui thích làm việc trên tay, một thanh âm có phần non nớt đột nhiên truyền đến, từ nơi xa liền đã nghe thấy.

Thanh Nhi cũng bị thanh âm này cho dừng lại động tác, khuôn mặt mang theo bất đắc dĩ mà hướng về phương hướng kia nhìn xem.

Chỉ thấy trên một chiếc xe ngựa chở đầy lương thực, rau quả, thịt khô đang ngồi lấy một thiếu nữ niên kỹ nhỏ hơn Thanh Nhi, nhưng khuôn mặt lại có đến chín thành tương tự, trên thân đồng dạng ăn mặc trân quý áo lông thú giữ ấm.

Ân, trên tay nàng còn cầm mấy xâu mứt quả, cùng với một loại nào đó nhìn qua hết sức bắt mắt món ăn vặt.

Nhìn xem thiếu nữ hướng mình phất tay, lại không quên đưa quà vặt thưởng thức, Thanh Nhi đôi mắt hơi rút.

Thiếu nữ chính là Thanh Nhi muội muội Thanh Ngọc, hôm nay chủ động nhận lấy nhiệm vụ đến Đông thành mua sắm thêm vật tư cho những ngày nghỉ đông, hiện tại thuê lấy một chiếc xe ngựa mới thành công chở về nhà.

Mặc dù không có lo lắng vấn đề thiếu lương, nhưng hai nàng dù sao cũng là nữ hài tử, mấy ngày tiếp đó thời tiết không quá thích hợp rời khỏi nhà.

Tại Hắc Lân thành, lương thực cùng đủ loại vật tư phục vụ cuộc sống vô cùng sung túc, chỉ cần có đủ tiền liền có thể mua được một cách đơn giản, ngay cả nhỏ tuổi như Thanh Ngọc thiếu nữ cũng có thể tự mình mua sắm nhiều như vậy.

Về phần an toàn của muội muội Thanh Ngọc cùng vô số vật tư trên xe?

Hắc Lân thành bên trong hoàn toàn có thể không cần quan tâm những vấn đề này, dù là một cái càng thêm nhỏ tuổi tiểu hài cầm lấy đầy ấp kim tệ cũng sẽ không bị ai đánh chủ ý, bởi vì khắp nơi đều là có Hắc Lân quân trú đống cùng tuần tra.

Mà những cái kia kinh doanh lương thực vật tư thương nhân, cũng sẽ không có lá gan đi lừa gạt hay làm ra bất cứ hành vi nào không trung thực.

Bởi vì như vậy là trọng tội, cao nhất có thể bị xử tử!

Đây chính là Hắc Lân thành trị an hoàn cảnh!

Chỉ cần trung thực làm việc, một người bình thường cũng sẽ có thể sống bên trong môi trường an ổn sung túc.

"Ngươi nha đầu này, phía trước còn hứa với tỷ là không ăn quà vặt đây!"

Nhìn xem xe ngựa chở đầy hàng hóa dừng lại trước cửa nhà, Thanh Nhi liếc mắt nhìn xem muội muội mình, hừ nhẹ.

Thanh Nhi không phải là tiếc lấy tiền muội muội mình mua đồ ăn vặt, chỉ là lo lắng nha đầu này ăn vào lại phải đau răng.

Mặc dù y quán có đặc thù dược phương chữa trị, nhưng luôn làm phiền người khác, đến cuối cùng là không tốt.

Lại đưa mắt nhìn xem xe ngựa phía trên từng nhóm vật tư, Thanh Nhi mới hài lòng nhẹ gật đầu.

Mặc dù muội muội có đôi lúc tinh nghịch, nhưng tại truyện trọng yếu bên trên hay là chưa từng làm sai nàng dặn dò.

Chú ý tới tỷ tỷ mình biểu lộ, Thanh Ngọc thiếu nữ non nớt phía trên khuôn mặt hiển lộ nụ cười đắc ý:

"Nhân nha không làm sai đi, tất cả đều là tỷ dặn dò mua sắm đồ vật!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.