HồLâm tròn mắt nhìn Tô Nhất Minh chân nam đá chân xiêu lảo đảo đi tìm xe củamình, rồi ngật ngưỡng mở cửa xe chui vào, nhưng không làm thế nào tra được chìakhóa vào ổ.
"Giámđốc Tô, anh uống nhiều rồi." Cô cuối cùng kìm không được nói.
"Nhiềuư?" Tô Nhất Minh lè nhè hỏi, hạ thấp chìa khóa xuống một chút, "Đểthấp vậy rồi mà vẫn không tra vào được."
"..."Hồ Lâm cười, bước đến, giúp anh khởi động xe, rồi chầm chậm quay đầu, khoe gócđộ đẹp nhất của mình. "Giám đốc Tô, bộ dạng anh thế này không thích hợplái xe. Hay để tôi lái nhé?"
TôNhất Minh dù sao vẫn còn một chút lý trí, cho rằng cô nói phải, ngoan ngoãn đổivị trí.
Chiếcxe chạy êm ru ra đường lớn, Hồ Lâm liếc nhìn Tô Nhất Minh, "Giám đốc, nhàtôi gần đây, về nhà tôi nghỉ ngơi đã nhé?"
TôNhất Minh lắc đầu, "Tôi muốn về nhà"
"Địachỉ?"
"Trên cùng... nhà tôi ở tầng trên cùng." Tô Nhất Minh lại lè nhè anh cảmthấy lời mình nói có chút ngốc nghếch nhưng đầu óc lại xử lý không kịp.
"..."Hồ Lâm lại cười, "Giám đốc Tô, có thể nói cụ thể đường nào tòa nhà nào sốmấy được không?"
"Ấy...nhà tôi... ở phía trước, rẽ phải... rẽ phải... rồi lại rẽ phải... lại rẽphải..."
HồLâm ôm trán, "Giám đốc Tô, lại trở về vị trí cũ rồi. Nếu vậy tôi thuêphòng khách sạn gần đây cho anh nhé? Anh nghỉ ngơi đi, tỉnh rồi hãy vềnhà."
"Không!Tôi muốn về nhà, nhà tôi ở ngay phía trước, gần lắm. Tôi đi bộ cũng tới mà, côlái xe sao thế hả? Tôi muốn xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-day-nao-bac-si-cua-anh/2561882/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.