"Đếnrồi" Tô Nhất Minh dừng xe trước cổng bệnh viện.
"Lầnsau anh không cần phải chở em đi làm, em gọi taxi là được rồi, anh còn có thểngủ thêm chút nữa. Em không muốn ngày nào anhcũng bận rộn như vậy." Trình Vũ Phi cầm túi xách chuẩn bị xuống xe, nhưnglại bị anh ôm hôn.
"Embiết anh rất bận, chỉ là muốn ở cạnh em nhiều hơn chút nữa, một chút thôi cũngđược." Tô Nhất Minh tiếp tục hôn cô.
Tàixế phía sau bị cản đường, tức giận bấm còi inh ỏi. Tô Nhất Minh thở hổn hểnbuông cô ra, "Bệnh viện của em thật chẳng cótình người, lối ra vào chật chội. Nên học hỏi nước ngoài, xây lối đi đặc biệt,để cho nhân vuên có thể hôn tạm biệt người nhà chứ."
TrìnhVũ Phi thẹn thùng cười, thoát ra khỏi vòng tay anh, chỉnh lại mái tóc rối, ngheTô Nhất Minh thì thầm: "Tối nay anh về sớm mộtchút, mời một tuyệt thế đại mỹ nhân dùng cơm."
TrìnhVũ Phi ngẩng đầu lên cười nhạo, "Đẹp thế nào? Đẹp bằng em không?"
"Em?Em đâu phải là mỹ nhân, em là tuyệt thế đại bảo bối."
TrìnhVũ Phi xị mặt, bĩu môi xuống xe, Tô Nhất Minh cười từ đằng sau, "Mỹ nhântrong thiên hạ nhiều vô số, nhưng bảo bối thì bao nhiêu năm anh chỉ tìm đượcmỗi mình em."
TrìnhVũ Phi chẳng thèm quay đầu lại, chỉ khẽ nhếch miệng lên cười một chút, nở nụcười nhạt, mắt nhìn thẳng bước vào tòa nhà. Dù sao đi nữa, phải giữ gìn hìnhảnh tôn nghiêm của bác sĩ chứ.
Lưuluyến nhìn theo bóng cô cho đến khi khuất hẳn sau khúc rẽ, Tô Nhất Minh mớiquay đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-day-nao-bac-si-cua-anh/2561880/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.