Lúcđiện thoại reo, Tô Nhất Minh đang ngủ say. Anh mắt nhắm mắt mở làu bàu câu gìđó rồi lại chui vào trong chăn tiếp tục nằm mơ. Nhưng anh ngủ chẳng ngon giấc,trong mơ có ai đó cứ gọi anh liên tục. Mở mắt ra anh nhìn thấy ánh mắt dịu dàngcủa Trình Vũ Phi, mơ mơ màng màng tưởng bở, “Cưng muốn anh hả?”
“Điệnthoại. Tìm anh đó.” Trình Vũ Phi nhìn đồng hồ mới hai giờ đêm, bỗng thấy xótxa, Tô Nhất Minh mấy ngày nay công việc bù đầu. Hôm nay mới đi ngủ sớm được mộtchút.
“NhấtMinh cậu đến đây mau! Tiểu Mục xảy ra chuyện rồi! Bây giờ đang cấp cứu ở bệnhviện! Bác sĩ nói nguy kịch lắm rồi!” Giọng nói sốt ruột, gấp gáp của Lục DãBình vang lên trong điện thoại.
Tô NhấtMinh bừng tỉnh, “Bệnh viện? Tiểu Mục, cô ấy… sao rồi? Dã Bình, rốt cuộc đã xảyra chuyện gì?”
“Uốngthuốc tự tử. Cãi nhau với chồng. Cậu đến đây mau lên, cô ấy muốn gặp cậu. Bácsĩ nói nguy kịch lắm.”
Tô NhấtMinh bỗng dưng cảm thấy giống như có hai nửa đang giằng xé nhau trong ngườimình, một thì chẳng quan tâm, nghĩ là mình với Tiểu Mục giờ chẳng còn gì, cònnửa kia thì lại sốt ruột như lửa đốt, hận là không thể mọc ra hai cánh, lập tứcbay đến bên cạnh Tiểu Mục. Anh hít mấy hơi thật sâu, sắp xếp lại tâm trạng đangrối bời, cố giữ giọng bình tĩnh, “Bệnh viện nào? Tình hình thế nào rồi? Khônggiống như cậu lần trước bị bác sĩ thông báo sắp chết chứ?”
“Mẹkiếp, cậu có là người không đấy? Lúc này là lúc nào mà còn nói đùa! Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-day-nao-bac-si-cua-anh/2561866/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.