Hôm đóbắt đầu bình thường như mọi ngày, mãi đến khi sư huynh nhận được một món quà bíẩn, Trình Vũ Phi mới nhớ ra là ngày Cá tháng tư.
Đó làmột cái hộp nhỏ được gói rất tinh tế, được chuyển phát nhanh đến bệnh viện.
“DưNhân Kiệt? Anh hình như đâu có quen với người này.” Sư huynh Ngô lấy làm kì lạ.
“Có khinào là người thầm thương trộm nhớ anh tặng không?” Tiểu Hà hỏi với nụ cười đầyẩn ý.
“Nhưngđây là tên đàn ông mà. Có thể là bệnh nhân của tôi…” Ngô Chấn Phong đoán mò, mởgói quà ra.
“Đànông thì không thể yêu thầm anh…” Tiểu Hà nheo nheo mắt, quay đầu sang, nhìnthấy vật trên tay Ngô Chấn Phong, không nhịn được, cười bò lăn bò càng. Một sốbác sĩ trẻ có mặt trong văn phòng lúc đó cũng đang cười sặc sụa.
TrìnhVũ Phi ở ngoài hành lang nghe thấy tiếng cười đùa trong văn phòng, liền bướcvội đến mở cửa, “Sao thế? Có phải tôi đã bỏ lỡ gì rồi không?”
Tiểu Hàcười đến nỗi mỏi cả miệng không nói được, dù gì cũng là đàn ông, bác sĩ TiểuHoàng lanh lẹ đáp lại câu hỏi của bác sĩ cấp trên, “Có người tặng bác sĩ Ngôquà, là…ha…ha…là một chiếc áo ngực…”
TặngNgô sư huynh áo ngực? Trình Vũ Phi kinh ngạc quay sang, nhìn thấy sư huynh đangngượng ngùng, quả nhiên chiếc áo ngực anh đang cầm trên tay rất đẹp, rất khêugợi, trên hai cúp ngực tinh xảo thêu hai móng vuốt chó sói đầy lông lá.
TrìnhVũ Phi nhịn không được cười ngặt nghẽo, “Sao thế sư huynh? Có phải anh giở tròvới ai bị bắt tại trận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-day-nao-bac-si-cua-anh/2561856/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.