Xe dừnglại ở một chung cư, Chung Viễn gọi điện thoại, một người phụ nữtrung niên xuống đón Quả Quả lên nhà.
TrìnhVũ Phi thầm đoán thân thế của người phụ nữ ấy: Chị gái? Hình như hơi lớn tuổimột chút. Mẹ? Lại quá trẻ. Chung Viễn dường như nhìn thấu ruột gan cô, cườinói, "Đấy là chị bảo mẫu nhà tôi thuê để chăm sóc Quả Quả. Chị ấy rất hiềnlành, rất yêu trẻ con. Cô không biết, tôi rất bận, một mình chăm sóc Quả Quảthật quá vất vả."
Mộtmình chăm sóc Quả Quả? Trình Vũ Phi trầm ngâm một lát, cuối cùng không kiềm chếđược thốt lên, " Chủ nhiệm Chung, anh nuôi Quả Quả ư?"
Đếnlượt Chung Viễn trầm ngâm, xe lại chạy bon bon trên đường, chẳng mấy chốc dừngở một quán cơm nằm ẩn mình trong những bụi trúc xanh biếc. Chung Viễn rất tựnhiên, chẳng hỏi ý kiến Trình Vũ Phi, nhanh chóng gọi món ăn.
"Tôicó một chị gái, nhưng đã mất rồi." Thức ăn nhanh chóng dọn ra đầy bàn,Chung Viễn mới bắt đầu kể, rồi nở nụ cười, cố giấu đi những đau đớn thoáng quatrên mặt.
"Xinlỗi." Trình Vũ Phi rất bất ngờ lại lúng túng, vội vàng chuyển đề tài," Vậy… cha Quả Quả đâu?"
"QuảQuả không có cha." Chung Viễn cố làm ra cứng cỏi
"…"Lại hỏi sai rồi, Trình Vũ Phi vô cùng bối rối, nhưng câu nói vừa rồi của ChungViễn ẩn chứa rất nhiều thông tin, "Chủ nhiệm Chung, anh vẫn… độc thânư?"
ChungViễn vừa gắp thức ăn, vừa nhìn Trình Vũ Phi cười, "Bác sĩ Trình không biếtsao? Tôi là thanh niên chưa vợ ưu tú của bệnh viện đấy."
"?"Trong bệnh viện thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-day-nao-bac-si-cua-anh/2561846/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.