Mấyngày liền Tô Nhất Minh không vui, anh thầm mắng mình cầm lên được mà buôngkhông xong, vùi đầu vào công việc để quên hết phiền muộn thất bại.
Chiều hômđó Trình Vũ Phi gọi mấy cuộc điện thoại nhưng Tô Nhất Minh không nghe máy. Anhđang tứcgiận, vả lại không biết phải đối diện với Trình Vũ Phi như thế nào. Sauđó Trình Vũ Phi nhắn tin: "Đồ đạc em gửi ở phòng bảo vệ, tốianh nhớ ghé lấy."
TôNhất Minh ngớ người ra, cái gì thế nhỉ? Điện thoại của tố quản lý chung cư gọiđiện, thông báo anh có một người bạn để rất nhiều đồ đạc ở chỗ của anh ra, vuilòng đến lấy sớm.
Khôngcòn sớm nữa, công việc trong ngày Tô Nhất Minh cũng đã làm xong, không kìm đượcsự hiếu kỳ, anh lái xe như bay về nhà xem sự thể thế nào. Tất cả đều là nhữngvật dụng nhỏ để bày trong nhà, lại có một tượng gỗ hình cổ nhân với cái bụngtướng, Tô Nhất Minh hơi nghi ngờ, do dự một lát rồi gọi cho Trình Vũ Phi.
"Saolúc nãy anh không nghe điện thoại của em? Emcòn nghĩ anh xảy ra chuyện gì rồi chứ." Trong giọng bình thản thường lệcủa bác sĩ Trình có chút lo lắng.
"À…vừa nãy anh đang họp, không thể nghe điện thoại. Đồ đạc anh đã mang về nhà rồi,đó là những thứ gì vậy?"
"Nhàcủa anh rất rộng, rất đẹp nhưng lại lạnh lẽo chẳng có hơi người. Em muốn bày ítđồ nhỏ ở đó để căn nhà sinh động hơn. Vừa may có một khoản tiền từ trên trờirơi xuống, vậy là em có thể mua những thứ mà trước đây rất muốn mua nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-day-nao-bac-si-cua-anh/2561844/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.