TrìnhVũ Phi vô cùng rầu rĩ, nhất là khi vừa bước ra khỏi nhà kho đã nhìn thấy nụcười kín đáo của y tá trưởng. Từ trước đến nay, cô rất cẩn thận giữ gìn hìnhtượng trong sáng, ôn hoà của mình để có thể tìm được người đàn ông xứng đángsống một cuộc sống bình yên. Một cô gái trẻ có ong vờn bướm lượn quanh mình,bao nhiêu kẻ săn người đón, có thể vì thế mà tự hào, kiêu ngạo. Tiếc là đếntuổi của cô, nếu bắt cá hai tay, nhất là trong đó một con cá đã có chủ, thìngười khác chắc chắn nghĩ mình là người lẳng lơ, không biết xấu hổ.
Nhưngcuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục, công việc cũng chẳng đợi người, cô lặng lẽ thởdài, rồi dẫn Tiểu Hà đến phòng chăm sóc đặc biệt. Tiểu Hà vừa mới về khoa chưađược bao lâu, thao tác chưa thành thạo, cầm ống tiêm đâm tới đâm lui mà rútkhông ra tí máu nào.
“Vị tríkhông đúng. Đừng ấn mạnh quá, tĩnh mạch đùi cách động mạch đùi 0, 5cm”. Khôngbiết có phải do tâm trạng không tốt không mà giọng Trình Vũ Phi có chút gắtgỏng.
Tiểu Hàlại càng lúng túng, bàn tay nắm chặt ống tiêm nãy giờ đã mỏi, run lẩy bẩy.
TrìnhVũ Phi nhíu mày, đưa tay chỉ vào vị trí chính xác cần rút máu, đột nhiên kêulên, rụt tay về, vội vàng cởi bao tay, nặn nặn vài cái, một giọt máu từ ngóntay chảy ra.
“Ối!Xin lỗi, xin lỗi bác sĩ Trình em đâm vào tay chị rồi…” Tiểu Hàđáng thương mặt mày trắng bệch sợ hãi, chân tay luống cuống.
“Khôngsao”. Trình Vũ Phi nhìn cô gái an ủi rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-day-nao-bac-si-cua-anh/2561832/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.