Cả buổisáng, Trình Vũ Phi vừa bận rộn lại phải vừa cẩn thận. Nghề bác sĩ thường phảilàm thêm giờ, không được nghỉ bù, cũng không được trả thêm tiền, cho nên nếukhông phải đi khám bệnh thì đi trễ một chút cũng được không sao. Cô đến trễ,chủ nhiệm khoa chỉ đùa một câu “trừ tiền mời đi ăn” rồi thôi. Nhưng điều làmcho cô không yên tâm chính là những người đồng nghiệp đang nhìn cô, ai cũng nởnhững nụ cười đầy ngụ ý, cô hiểu rằng mọi người hứng thú với cảnh tượng buổisáng hơn.
Mấyngày thời tiết âm u, nhiệt độ thấp, bệnh nhân ra vào như mắc cửi, nằm chen chứctrong sảnh của khoa cấp cứu, sư huynh bận đến nỗi chân không chạm đất, nướckhông kịp uống, đến đi vệ sinh cũng phải nhịn, đành cầu cứu Trình Vũ Phi thayanh dạy bác sĩ Tiểu Hà cách lấy sinh thiết tĩnh mạch sâu. Cô bước vào kho củakhoa chuẩn bị những dụng cụ phẫu thuật cần thiết. Mỗi khu bệnh đều có một nhàkho nhỏ, ở đó chất đầy dụng cụ, đồ dùng mà bác sĩ y tá cần. Cô trèo lên đốngthùng giấy, với lấy bao ống tiêm tĩnh mạch sâu trên đầu tủ, cánh cửa phía saulưng từ từ mở ra, có người bước đến phía sau lưng cô, một cánh tay vòng qua vaicô với đến đầu tủ, giọng nói thoảng bên tai “Phi Phi, em cần thứ gì? Anh lấygiúp em, mấy thùng giấy này không chắc chắn đâu, nguy hiểm lắm”
Giọngnói quen thuộc, hơi thở quen thuộc, bờ môi quen thuộc, Trình Vũ Phi suýt chútnữa là rơi xuống đất, cô trấn tình lại, vội vàng lấy thứ mình cần rồi nhảyxuống đất, chẳng hiểu sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-day-nao-bac-si-cua-anh/2561830/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.