Khoacấp cứu vẫn đông người bệnh, bệnh nhân xếp hàng chen chúc nhau như cá mòi trongphòng bệnh chật hẹp. Một người đàn ông sắc mặt vàng vọt yếu ớt bước vào, khi đingang qua chỗ Tô Nhất Minh bỗng nôn ra một ngụm máu tươi. Tô Nhất Minh cố gắnglắm mới không kêu ré lên, anh cảm thấy một người đàn ông mà kêu ré lên như đámđàn bà phụ nữ thì thật mất mặt. Mấy năm nay Tô Nhất Minh vào Nam ra Bắc, dọcngang Âu Mỹ, anh tự thấy mình hiểu rộng biết nhiều, đã rèn được vẻ ngoài bìnhthản rồi. Nhưng đến hôm nay, anh mới biết, thì ra trên đời này thật sự có nơiđể rèn luyện thần kinh thép. Anh bất giác nhắm mắt đau đớn.
Anh ướcgì có thể đóng lỗ tai của mình lại được. Một bác sĩ đang khám bệnh cách đókhông xa, giọng sang sảng: “Đau bụng à? Đại tiện như thế nào? Phân đặc như raucâu hay lỏng như canh trứng?”
Tô NhấtMinh không muốn mất mặt bằng cách bịt lỗ tai lại nhưng anh tự thề rằng suốt đờinày sẽ không bao giờ ăn món canh trứng và rau câu nữa. cứ như vậy mười mấy phútđồng hồ, Tô Nhất Minh cảm thấy tim đập loạn xạ, hơi thở gấp gáp, chóng mặt buồnnôn, trước mắt bỗng dưng tối sầm lại, những triệu chứng mà anh miêu tả vớiTrình Vũ Phi trước đó bây giờ đã xuất hiện cả rồi.
TrìnhVũ Phi vẫn không hề hay biết mình bị Tô Nhất Minh phong là đồ tể, cô vội vãchạy tới chạy lui trong phòng cấp cứu, lấy số, thanh toán tiền, kê những hạngmục cần xét nghiệm... Sau đó cô rất chu đáo đưa Tô Nhất Minh vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-day-nao-bac-si-cua-anh/139270/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.