TrìnhVũ Phi đang vô cùng thiểu não.
Buổichiều cô vừa gặp phải một bệnh nhân bị hẹp van hai lá do thấp khớp. Đây là mộtdạng bệnh tim có thể điều trị triệt để bằng phẫu thuật, vì vậy sau khi chẩnbệnh, cô nhiệt tình động viên bệnh nhân đồng ý phẫu thuật, còn đích thân gọiđiện thoại cho khoa phẫu thuật lồng ngực. Khi bác sĩ phẫu thuật đến nơi thì côlại đang cấp cứu cho một bệnh nhân khác, kết quả là vị bác sĩ đó hỏi khắp nơimà không tìm được bệnh nhân cần hội chẩn, nổi trận lôi đình ngay tại phòng Hộichẩn khoa nội.
Đúnglúc Trình Vũ Phi quay lại, nhìn thấy người đó đang tức giận la mắng mấy bác sĩtrẻ, “... Vừa rồi ai đã giọi điện thoại kêu hội chẩn? Tôi vừa có ca phẫu thuậtxong, chưa ăn cơm trưa đã vội xuống đây, vẫn còn một bệnh nhân nữa đang chờphẫu thuật. Thời gian của tôi rất quý giá... Cô bác sĩ đó đâu rồi? Trong giờlàm việc mà trốn việc như vậy sao?”
TrìnhVũ Phi liếc nhìn người đó một cái, anh ta khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, đẹptrai, ánh mắt sâu hun hút, nhưng chiếc áo blu nhăn nheo không hợp với dángngười chút nào. Trình Vũ Phi trong đầu bốc hỏa, không biết có phải là do bị MụcThuần bỏ rơi hay không mà cô chẳng có chút cảm tình nào đối với loại bác sĩkhoa ngoại vênh váo không biết tôn trọng người khác này.
Hít mộthơi thật sâu, cô ném dụng cụ đo huyết áp xuống bàn đánh rầm một cái, “Là bác sĩkhoa phẫu thuật lồng ngực à? Tôi còn nhớ lúc nãy điện thoại đã nói với anh làbệnh nhân bị hẹp van
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-day-nao-bac-si-cua-anh/139269/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.