Cô đi vào khách sạn( vì 2 cái vali được người xách rùi). Cô ở quầy tiếp tân trao đổi với cô nhân viên về chuyện đặt phòng
Trong lúc cô đang tìm thẻ tín dụng. Thì 1 cơn gió rất nhẹ nhàng nhưng khiến người ta cảm thấy mất mát thổi vào. Mọi hoạt động gần như dừng lại
*Tại sao lại là mất mác nhỉ? Bản thân mình suy nghĩ đâu đâu rồi. Thôi không quan tâm nữa* Nghĩ vậy, cô liền lấy thẻ tín dụng đưa cho cô nhân viên. Thanh toán xong cô đi lên phòng
Nào biết lúc đi lên phòng, cô và 1 người đã đi lướt ngang qua nhau. Nhưng họ chẳng quay lại nhìn nhau dù chỉ 1 cái. Dù người kia đem lại cảm giác cho họ
Đến khi 2 người họ đi được 1 quãng đường xa. 1 người ở cửa thang máy quay đầu nhìn lại. Đến khi thang máy đóng người còn lại mới quay đầu. Nhưng.... họ chẳng nhìn thấy nhau. Họ chỉ nghĩ người kia là 1 cơn gió buồn mùa thu mà thôi
Nếu chỉ là nếu mà thôi. Họ chịu quay lại nhìn nhau dù chỉ là sớm hơn 1 chút có phải mọi chuyện sẽ thay đổi. Phải không nhỉ?
Gió chỉ là 1 quy luật tự nhiên chẳng ai nắm được nó cả, nó đến rồi cũng sẽ đi. Vì vậy, có biết bao cơn gió trên đời mà ta để vụt mất nhưng chúng ta không biết ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phòng 1709
Có 1 người bước từ phòng tắm ra. Là 1 cô gái. Cô mặc 1 bộ áo tắm màu trắng. Khuôn mặt xinh đẹp bị hơi nước làm cho đỏ lên, mái tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-cung-van-la-nu-phu/2459422/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.