Lúc Mao Niệm sắm đồ nội thất có mua thêm một máy chiếu nhỏ, màu trắng sữa, nói là để tăng chất lượng cuộc sống, nhưng đã bị tích bụi nửa tháng, đến tận bây giờ mới lấy ra. Dưới đất trải thảm nhung màu xanh san hô, trên bàn trả để một ly nhỏ đựng đá tròn, nước, một dĩa trái cây. 
Lúc Tân Uyển ra khỏi phòng, Tống Hành đang ngồi trên mặt đất tìm tòi máy chiếu, kêu cậu chọn CD. 
"Thể loại gì cũng được sao ạ?" Vì vậy Tân Uyển lục lọi trong hộc tủ đựng CD, "Em chọn bừa nhé." 
Tống Hành thuận miệng: "Nào cũng được." 
Nhìn tới cái phong thư màu trắng kia, Tân Uyển không có can đảm rút ra, mặc dù cậu biết trái tim nhỏ màu đỏ góc trái phía dưới vẫn chưa bạc màu. Xem phim chỉ là mượn cớ, Tân Uyển tiện tay chọn đại một cái, là "Hiroshima, my love". 
Đó là một bộ phim cũ, bìa là sự kết hợp ma mị giữa màu đỏ máu và trắng sữa. Khi bóng tối buông xuống, máy chiếu bắt đầu hoạt động, lúc hình ảnh xuất hiện trên tường, Tân Uyển mới biết đây là phim trắng đen. 
Phim bắt đầu, ngón tay người phụ nữ bấu lên bả vai đầy mồ hôi của người đàn ông, căng tràn mãnh liệt, sắc tình mập mờ. 
Tân Uyển có chút lúng túng, hỏi: "Cát trên da mặt bọn họ... là gì vậy ạ?" 
Lúc xem phim Tống Hành có thói quen đeo mắt kính, tròng kính ánh lên ánh sáng, anh nói: "Bụi từ bom nguyên tử." 
"Anh đã từng xem rồi sao?" 
Tống Hành bỏ đá vào trong nước, nhấp một hớp: "CD trong ngăn kéo hầu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-cu-ben-moi/440071/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.