Cố Diệp đã câm nín, đại ca này có tật gì đây, ở cách xa như vậy chạy đến còn giả bộ ngại ngùng nữa hả? 
Quỷ tướng đại ca do dự một chút, đưa cho Cố Diệp một cái lục lạc, "Thời điểm cần hỗ trợ, gọi ta." 
Cố Diệp nhìn cái lục lạc, nó được tách ra từ một phần linh hồn, bất kể ở nơi nào vang lên, quỷ tướng này đều có thể nghe được, xem như cho cậu một cái bùa hộ mệnh. Cầu người giúp đỡ trước tiên phải tặng lễ vật, việc này có thể hiểu được, Cố Diệp cười tủm tìm nhận lấy, "Rồi sao nữa?" 
Quỷ tướng trầm giọng nói: "Hai việc. Một, không được nói cho chủ thượng việc ta tồn tại." 
Khóe miệng Cố Diệp giật giật, "Chủ thượng? Cách xưng hô này...... Anh đã chết bao nhiêu năm rồi?" 
"Lâu lắm, quên mất rồi." 
Cố Diệp câm nín, OK, lý do này cũng được nữa hả, "Vì sao lại không nói cho anh ấy?"" 
"Ngài ấy sẽ không cho phép việc có thứ mình không thể thấy, không thể khống chế lưu lại bên cạnh." 
Cố Diệp nhíu mày, Úc Trạch là loại tính cách này sao? Nhìn rất ôn hòa mà. Cậu nghi hoặc, "Vậy vì sao anh lại đi theo anh ấy?" 
"Chủ thượng đã cứu ta ba lần, ta bảo hộ ngài ấy ba kiếp." 
Cố Diệp ngừng lại một chút, cảm khái nói: "Được, tôi hiểu rồi, tôi sẽ thay anh giữ bí mật này. Còn chuyện thứ hai?" 
Quỷ tướng dừng một chút, ấp úng nói, "Có thể, cho ta mượn......chút tiền được không?" 
Cố Diệp: "Phụt!" 
Quỷ tướng vừa thấy Cố Diệp cười liền ôm quyền với 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-ca-nguoi-que-cung-bi-toi-lua-dung-day/3442990/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.