Cả người Cố Diệp cứng đờ trêи ghế, vẻ mặt ʍôиɠ lung giơ tay, đầu ngón tay run rẩy: "Cái này, không phải là kiệt tác chưa hoàn thiện của Úc lão hả?" 
Úc Trạch một tay đặt lên ghế, giữ ghế ổn định, "Thứ ông ấy gọi là bảo bối, chính là bức này. Năm đó sinh nhật ông, tôi quên chuẩn bị lễ vật nên vẽ tặng ông bức họa này, ông lại xem như bảo bối mà treo lên." 
Cố Diệp kiếp sợ, Úc Trạch chắc chắn đã được cha hun đúc, thế mà lại vẽ đẹp như vậy! Thật là không nhìn ra được, lúc mười sáu tuổi có thể có trí tuệ như vật, vẻ ngoài thật sự rất lừa tình. 
"Cái đó, câu vừa rồi... không tính." Nhớ tới cậu nói vừa rồi của mình, Cố Diệp xấu hổ giải thích, "Tôi cho rằng tất các đều là tác phẩm của Úc lão." 
Ánh mắt Úc Trạch thâm trầm, nhàn nhạt hỏi: "Câu nào?" 
Cố Diệp cười ha hả hai tiếng, không thể nào nói là câu "yêu anh", nhìn biểu tình này của Úc Trạch giống như hoàn toàn không để ý, Cố Diệp lập tức an tâm, đàn ông bình thường chắc là không mẩn cảm như vậy. Cậu gỡ bức họa xuống, trực tiếp đánh trống lảng, "Không có gì, bức họa này có thể cho tôi sao?" 
Úc Trạch giấu cảm xúc người khác không thể hiểu xuống đấy mắt, "Cậu thích thì cứ đem đi." 
Cố Diệp cười cong mắt, "Tôi thích bức này nhất, anh có thể viết giúp tôi mấy chữ không?" 
Úc Trạch ghét bỏ, từ chối, "Quá xấu, bức tranh này không có giá trị để viết lưu niệm." 
Cố Diệp nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-ca-nguoi-que-cung-bi-toi-lua-dung-day/3442989/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.