Chương trước
Chương sau
Hôm nay trời trở rét lạ thường, Hân Di chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi tay chân sớm đã lạnh cóng. Cô cứ vài ba phút lạ hắc hơi khiến tất cả mọi người đều e ngại, sức khỏe Hân Di sao có thể yếu đến thế?

- Hay là chị mặc thêm áo len này vào đi như vậy không ổn đâu.

Trúc Linh lo lắng nếu cứ thế này nhất định sẽ bị cảm mất, Trúc Linh ở bên cạnh Hân Di lâu như vậy ít nhiều cũng hiểu rõ, Xuân Chi bên cạnh cũng lên tiếng khuyên can.

- Đúng rồi đó chị!

- Không được cảnh quay đâu phải mùa đông, yên tâm đi căn phòng này kín như vậy cũng không đến nỗi quá lạnh.

Hân Di kiên quyết từ chối lời đề nghị của hai cô nàng. Mấy lời kia truyền đến tai Yến Du, cô ta ngồi gần đó nghe được đạo lí từ miệng Hân Di nói ra liền cười một cái khinh bỉ.

- Tỏ ra chuyên nghiệp gì chứ, chỉ gây sự chú ý, muốn người khác thương hại thì nói đại ra.

Cô ta đang được stylist trang điểm lại cất giọng khinh khỉnh, vừa châm chọc lại vừa tìm thú vui trong lúc buồn chán. Hân Di nghe mấy lời này chẳng buồn liếc nhìn chỉ lo nghiên cứu kịch bản. Yến Du bực dọc cố tìm chuyện để cạy miệng Hân Di chỉ có như vậy cô ta mới đạt được mục đích.

- À đúng rồi vài hôm trước tôi thấy cô bước lên xe Hiểu Khang, không ngờ bao nhiêu năm trôi qua cô vẫn lựa chọn làm tình nhân bên cạnh anh ta. Thật không dám tin.

Khóe miệng cô ta khẽ nhếch lên, ánh mắt chăm chú nhìn ngắm ngón tay rồi rất nhanh lại nhìn sang Hân Di thở dài kiểu đầy nuối tiếc. Sở dĩ hôm nay cô ta dám nói mấy lời này mà không sợ nhà báo nghe lén sẽ khiến bản thân cũng gặp rắc rối là vì hôm qua cô ta nghe được cuộc trò chuyện của Hân Di và Hồng Nhung. Mấy năm qua cô ta chỉ biết Hân Di cùng Hiểu Khang có mối quan hệ khá thân thiết, trong lòng cũng chỉ nghĩ bọn họ trai đơn gái chiếc chẳng có gì đáng nói. Nhưng mà sau khi biết được Hiểu Khang đã có vợ thì lại càng không đơn giản nữa. Chuyện Hiểu Khang đã kết hôn cũng thật giữ kín quá đi, trong giới chẳng ai biết ông chủ của Colour Entertainment đã có vợ. Hay rồi, cô ta nhất quyết khuấy lên cho tất cả đều biết, vậy thì búa rìu dư luận sẽ chỉ về phía Đường Hân Di. Mà qua quan sát của cô ta thì quan hệ giữa Hân Di và Đăng Nguyên không đơn giản, cô ta thấy rõ ràng lúc Hân Di nhìn Đăng Nguyên mỗi cái nhìn đều chất chứa thứ tình cảm mãnh liệt. Tốt thôi, cô sẽ đem chuyện này nói cho Đăng Nguyên biết, người như anh ta sao lại cần một tình nhân được bao nuôi chứ. Nghĩ đến đây Yến Du lại nở một nụ cười lạnh đầy mưu mô.

- Cô tốt nhất nên biết giữ miệng đi!

Hân Di nghe cô ta nói năng bậy bạ lạnh lùng buông lời cảnh cáo, cô muốn nhịn mà cũng không được yên thân.

- Tôi nói đều là sự thật mà. Cô là tình nhân được Hiểu Khang bao nuôi, cô biết rõ anh ta đã có vợ mà vẫn không buông tha. Thật xấu hổ thay cho cha mẹ cô.

Yến Du vừa dứt lời Hân Di liền bật dậy tiến lại gần cô ta, cất tiếng, từng câu từng chữ như rít qua kẽ răng.

- Cô vừa nói gì?

Nhìn thấy Hân Di trừng mắt với mình, trong mắt là hai ngọn lửa, Yến Du càng vui vẻ, cô ta ngẩng đầu nhìn Hân Di nhún vai một cái.

- Tôi nói cô là tình nhân được bao nuôi, thật đáng xấu hổ dùm cha mẹ cô.

Hân Di chưa bao giờ thấy mình tức giận như vậy, Yến Du dám nhắc đến cha mẹ cô lại ăn nói hàm hồ như thế, cô ta nói về cô khó nghe thế nào cô cũng sẽ nhịn nhưng đừng bao giờ nhắc đến cha mẹ cô, đó là điều cấm kị. Chuyện Hiểu Khang cùng Linh Đan đã kết hôn rất ít người biết. Hiểu Khang vì sợ Linh Đan gặp phiền phức nên luôn giữ kín bí mật này, Yến Du làm sao biết? Chẳng lẽ cô ta dám cho người theo dõi cô. Ý nghĩ vừa lóe lên bàn tay đang ghì chặt vào mép quần vô thức giơ lên cao chuẩn bị tát cho Yến Du một cái thì....

- Đủ rồi!

Một giọng nói trầm thấp vang lên trên diinhr đầu, tay cô chưa kịp giáng xuống gương mặt thách thức kia của Yến Du liền bị một cánh tay khác giữ chặt. Lực nắm quá mạnh khiến cổ tay cô đau điến, Hân Di cắn môi ngước nhìn người kia. Là Đăng Nguyên.

- Đường Hân Di cô muốn gây sự thì thôi đi còn ở chỗ của tôi đánh người?

Đăng Nguyên lạnh lùng lên tiếng, Hân Di cả kinh khi nghe anh nói, cô nhìn thẳng vào mắt anh, trong mắt anh chỉ có màn sương lạnh lẽo bao phủ. Hàng lông mày thanh tú nhíu chặt dường như đang cố kìm nén cơn giận. Đúng anh đang giận, cô là người hiểu rõ ràng từng biểu cảm này của anh. Vì cớ gì anh tức giận? Là vì cô muốn đánh Yến Du hay sao?

- Là cô ta cố ý gây sự.

Hân Di lên tiếng phản bác những gì anh vừa nói. Đăng Nguyên hừ lạnh một tiếng rồi dùng bàn tay đang nắm chặt lấy tay cô kia đẩy mạnh cô ra. Hân Di bất ngờ mất đà loạng choạng ngã ra sau may mà Trúc Linh phản ứng nhanh đưa tay đỡ lấy cô nếu không có lẽ cô đã ngã lăn ra đất. Hân Di sững người nhìn Đăng Nguyên, trăm lần, ngàn lần cô cũng không nghĩ đến Đăng Nguyên sẽ làm như thế với mình. Cô cố trấn tĩnh bản thân để nghĩ rằng có lẽ lúc nãy không phải là anh đẩy cô mà do cô đứng không vững nhưng mà vẫn không lừa được bản thân.

- Tôi chỉ tin những gì mình nhìn thấy! Tốt nhất đừng có lần sau.

Nói xong câu đấy anh quay người trở về chỗ ngồi của mình chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo. Hân Di cố kìm nén lại giọt nước mắt trực rơi, cô không thể khóc ở đây, dù lòng rất đau nhưng cô không thể để bản thân rơi một giọt nước mắt nào vì ở đây còn có Yến Du. Cô không thể tỏ ra yếu đuối, tỏ ra là người thua cuộc trước mặt cô ta.

Cả buổi quay phim hôm đó mọi người không hiểu vì cớ gì mà Hân Di luôn làm hỏng cảnh quay và cũng không hiểu vì cớ gì mà đạo diễn lại tức giận như vậy. Chỉ cần Hân Di làm hỏng cảnh quay vì một số lỗi nhỏ anh liền lạnh lùng gắt " Cô diễn kiểu gì vậy?" "Cô tập trung một chút không được hả?" "Đường Hân Di cô thật sự là diễn viên?".

Hân Di vô lực thả người xuống ghế mệt mỏi nhắm mắt lại trong đầu lại hiện lên ánh mắt lạnh thấu xương của Đăng Nguyên. Hôm nay anh cứ như biến thành người mà ngày đầu cô gặp, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo, ánh mắt trở nên u ám hơn bao giờ hết. Anh bức cô sắp điên rồi. Sao cứ hành hạ cô bằng thái độ đó chứ, cô thật sự chịu không nổi.

Trúc Linh đưa cho Hân Di cốc nước mát giúp cô bình tâm lại, chờ sau khi Hân Di uống hết cốc nước mới nói.

- Không còn cảnh quay nữa, chúng ta thay lễ phục, trang điểm một chút rồi đến buổi ra mắt bộ sưu tập mới của nhà thiết kế Hoàng Hải đi.

Hân Di lẳng lặng gật đầu nghe theo Trúc Linh. Trang điểm, thay đồ xong cô lập tức rời khỏi.

Nhìn bóng lưng Hân Di rời đi Đăng Nguyên rốt cuộc cũng gỡ bỏ được dáng vẻ đáng sợ của mình lúc nãy, chỉ là trong lòng vẫn không hề dễ chịu một chút nào. Bên tai lại không ngừng vang lên những câu nói mà mình đã nghe được "Tôi nói đều là sự thật mà. Cô là tình nhân được Hiểu Khang bao nuôi, cô biết rõ anh ta đã có vợ mà vẫn không buông tha. Thật xấu hổ thay cho cha mẹ cô." Bàn tay anh nắm chặt lại chặt đến mức cô hồ nổi cả gân xanh, đôi môi mím lại như cố đè nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng.

Khi Hân Di đến nơi mọi người cũng có mặt gần đông đủ. Sân khấu được trang hoàng đẹp đẽ, dưới ánh đèn neon càng thêm lung linh, quả là nhà thiết kế nổi tiếng, lễ ra mắt bộ sưu tập mới cũng có thể hoa lệ như thế này. Hân Di điều chỉnh lại tâm trạng cố nở một nụ cười thật tươi trước báo giới, tự tin sải từng bước vào trong. Khi đến hàng ghế ngồi, cô chuẩn bị ngồi xuống thì một chuyện không hay xảy ra khiến cô trở tay không kịp. Cô cảm nhận khóa kéo phía sau bộ váy dạ hội đang tuột xuống. Tâm trạng bình tĩnh ban nãy lại bắt đầu biến mất, cô cắn môi ánh mắt đầy vẻ hoảng loạn. Như nhận ra vấn đề Trúc Linh liền lấy áo khoác choàng lên người rồi ngay tức khắc kéo cô đi vào phòng hóa trang. Cũng may nhà báo đã dời sự chú ý sang nơi khác, chỉ có một vài người ngồi gần đó dùng ánh mắt nghi ngại nhìn cô rời đi.

- Sao... sao lại thế này?

Trong phòng hóa trang Hân Di lấy tay giữ chặt váy, khóa kéo đã bung ra hết. Cô lắp bắp hỏi Trúc Linh.

- Em cũng không biết. Rõ ràng lúc nãy còn bình thường mà. Lúc đem đến em đã kiểm tra kĩ càng rồi... sao lại... sao lại...

Trúc Linh sững sờ nhất thời không biết làm sao, đúng là khi mang đến cô đã kiểm tra qua và chắc chắn váy vẫn còn bình thường. Không lẽ có người giở trò. Hân Di như hiểu được ý của Trúc Linh bèn nói.

- Trước tiên phải nghĩ cách đã.

Mấy cô người mẫu trong phòng hóa trang nhìn về phía hai người bọn họ với ánh mắt tò mò, thì ra là diễn viên Hân Di, bọn họ không biết cô vì cớ gì mà vào đây với bộ dạng hoảng hốt này nhưng rất nhanh liền hiểu khi thấy Hân Di giữ chặt váy. Một trong số đó tiến lên nói.

- Váy của cô bị hư khóa kéo rồi căn bản là không thể mặc nữa.

- Chúng tôi biết nhưng hôm nay không mang theo lễ phục, buổi ra mắt sắp diễn ra rồi nếu bọn nhà báo không thấy Hân Di thì không biết sẽ viết gì nữa.

Trúc Linh nhanh nhảu nói, gương mặt hết chín phần ủ rũ.

- Chúng tôi cũng không có sẵn lễ phục nếu không đã cho cô ấy mượn rồi.

Một cô người mẫu khác thở dài đồng cảm, váy áo bị hư lúc này cô diễn viên kia cũng thật là quá xui xẻo.

- Tôi có cách!

Chợt trong căn phòng yên ắng có một tiếng nói trong trẻo vang lên, vừa êm tai dễ nghe lại vừa như chắc chắn. Tất cả đưa mắt về phía cửa nơi phát ra giọng nói kia. Ở cửa là một cô gái quý phái xinh đẹp, cô ấy mặc bộ váy dạ hội ngắn màu tím ôm sát thân người lộ rõ đường cong gợi cảm. Cô ấy mỉm cười khoe hàm răng trắng thẳng tấp, nụ cười đầy khí chất. Cô ấy bước vào, ánh mắt sáng như ngọc lấp lánh dưới ánh đèn huỳnh quang. Mỗi bước đi đều mang theo phong thái tự tin và sang trọng.

Hân Di nheo mắt nhìn cô gái vừa xuất hiện, một cảm giác quen thuộc mơ hồ trong đầu. Cô gái này dường như đã từng gặp ở đâu đó.

- Chị Alice!

Một cô người mẫu nhìn thấy cô gái kia vội vàng reo lên, tiếng reo đầy vui mừng.

- Xin chào!

Cô gái được gọi là Alice khẽ cất tiếng, đầu gật nhẹ tỏ ý chào tất cả mọi người rồi nhanh chóng quay sang nhìn Hân Di. Cô gái phía trước quả thật rất xinh đẹp làm cho Hân Di nhìn mãi không thôi nhưng càng nhìn lại càng thấy quen mắt vô cùng.

- Alice, nhà thiết kế thời trang Alice Trịnh sao? Cô ấy... cô ấy thực sự là Alice Trịnh.

Bên tai Hân Di lại nghe tiếng Trúc Linh vui sướng lắp bắp nói khiến Hân Di có hơi chấn động. Cô đã từng nghe qua danh tiếng của vị nhà thiết kế này. Alice Trịnh là nhà thiết kế độc quyền của tập đoàn thời trang H&H cũng là một trong 5 nhà thiết kế đã đoạt giải thưởng ở tuần lễ thời trang lớn nhất châu Âu vào bốn năm trước. Những mẫu thiết kế của cô ấy đều là hàng hiệu được bán ra với mức giá rất đắt, Hân Di từng nhìn trúng một mẫu thiết kế và tranh mua cho bằng được với mức giá mà cô cũng phải ngậm ngùi ăn sài tiết kiệm lại.

- Tôi là Alice Trịnh. Tôi có thể giúp cô sửa lại chiếc váy này.

Tiếng nói trong trẻo ấy lại nhẹ nhàng vang lên, Hân Di nghe được vui mừng nói.

- Tốt quá, vậy nhờ cô giúp tôi sửa lại.

- Trước tiên hãy cởi nó ra đã.

Hân Di nhanh chóng thay ra bộ váy dạ hội, cô mặc lại bộ váy ở phim trường lúc nãy. Alice Trịnh đón lấy chiếc váy dạ hội mỉm cười.

- Phòng thiết kế ở bên cạnh, chúng ta sang đó đi.

Trúc Linh và Hân Di theo bước của Alice Trịnh sang phòng bên cạnh, mấy cô người mẫu rất muốn đi cùng nhưng gần đến giờ lên sân khấu bọn họ đành ngậm ngùi ở lại.

Đến nơi Alice đặt chiếc váy xuống bàn rồi đưa mắt tìm kiếm gì đó rất nhanh sau đó liền lấy kéo, một miếng vải vụng màu trắng cùng màu với chiếc váy của cô, còn có một vài hạt cườm. Cô ấy bắt đầu cầm cái kéo lên, tay trái giữ váy, bàn tay phải khéo léo cắt một đường nhanh tay đẹp mắt đem khóa kéo kia cắt đi. Hân Di đưa mắt tập trung quan sát từng động tác điêu luyện kia mà không khỏi khen ngợi trong lòng. Sau khi cắt khóa kéo bỏ cô ấy lại cầm miếng vải vụng kia cắt thành từng miếng hình chữ nhật nhỏ dựa theo kích cỡ khoảng cách hở ra của chiếc váy sau khi bị cắt bỏ khóa kéo. Alice lại xỏ kim đính từng hạt cườm lên từng miếng vải vừa cắt rồi đem chúng may lên nối chỗ hở của chiếc váy lại. Cả quá trình chỉ vỏn vẹn 15 phút, váy của cô đã hoàn toàn sửa xong. Khi mặc lại chiếc váy Hân Di mới sững sờ, chiếc váy vừa in giống như chưa từng bị hỏng khóa kéo, ba đường đan phía sau lưng lấp lánh hạt cườm, lưng trắng noãn của cô như ẩn như hiện. Quả thực thiết kế để chỉnh sửa lại lỗi thôi cũng đẹp đến thế, không hổ danh là nhà thiết kế danh tiếng lẫy lừng trong giới thời trang.

- Alice, thật sự cảm ơn cô!

- Không cần khách sáo, chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Alice mỉm cười ngọt ngào nhìn thành quả của mình, lại nhìn người con gái xinh đẹp trước mặt có 7 phần quen thuộc nhưng nhất thời không nhớ ra.

Nỗi thắc mắc ngày một lớn Hân Di nhịn không được bèn hỏi.

- Chúng ta từng gặp nhau đúng không? Tôi trông cô quen lắm!

- Tôi cũng vậy. Cô tên gì?

Nào ngờ Alice cũng giống như cô, Hân Di gấp gáp trả lời.

- Tên tôi là Đường Hân Di.

- Đường Hân Di!

Alice nhắc lại cái tên như thể xác đinh lại điều gì đó cuối cùng nhanh chóng reo lên không giấu nỗi sự vui mừng.

- Là em. Cô gái đã cứu chồng chị trong đêm noel mười hai năm trước.

Hân Di cố lục lại ký ức xưa cũ, trong lòng lại phấn khích lạ kì, bằng ấn tượng khó phai rất nhanh cô đã nhớ ra người ocn gái trước mặt mình là ai.

- Chị là Hiểu Nhi.

- Đúng rồi là chị đây! Thật vui khi gặp lại em chị cứ tưởng sẽ không có cơ hội gặp lại chứ.

Giọng Hiểu Nhi không che giấu nỗi vui mừng, Hân Di cười tươi năm tay Hiểu Nhi. Mưởi mấy năm qua đi cuối cùng họ cũng có duyên gặp lại.

- Em cũng không ngờ. Chị đến Hà Nội lúc nào thế?

- Hôm qua, chị đến dự buổi ra mắt bộ sưu tập mới của anh Hải, anh ấy mời dữ quá, sẵn tiện đến thăm em họ vừa về nước. Còn em bây giờ làm gì?

- Em bây giờ là diễn viên.

Vừa nghe hai từ diễn viên mắt Hiểu Nhi mở to long lanh như hai viên ngọc sáng. Cô có vẻ rất ngạc nhiên sau đó liền vỗ nhẹ vào đầu mình.

- Trời ạ xem chị này, lo cắm đầu vào công việc có bao giờ để ý đến showbiz đâu. Nếu không chắc đã nhận ra em từ lâu rồi.

Hân Di cười khổ, cả hai trò chuyện một lát thì nắm tay nhau ra ngoài vì buổi ra sắt sắp bắt đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.