Chương trước
Chương sau
Mới sáng tinh mơ Hồng Nhung đã bị Hân Di kéo ra khỏi giường bắt cô chạy bộ cùng. Tối đã ngủ trễ vì đống công việc vậy mà sáng ra còn chưa ngủ đã nữa liền bị gọi dậy báo hại bây giờ cô phải ngồi ở phòng làm việc ngáp ngắn ngáp dài.

- Sao thế?

Duy Anh gõ cửa một cái rồi bước vào phòng, thấy bộ dạng mấy ngày liền không được ngủ này của cô mà cất tiếng hỏi han.

Hồng Nhung vừa nghe thấy tiếng của anh vội vội vàng vàng bật dậy lấy lại dáng vẻ yêu kiều, thục nữ của mình trong lòng đang không ngừng cảm thấy xấu hổ.

- À... tối qua thức hơi muộn.

Anh không bàn luận gì thêm đặt xuống bàn cô một sấp tài liệu, sau đó nói với cô một câu rồi nhanh chóng rời khỏi.

- Đây là những tài liệu tóm gọn tình hình hoạt động của công ty trong 5 năm qua, em xem đi có gì không biết thì tìm anh!

Người đã ra khỏi phòng mà Hồng Nhung vẫn dán chặt mắt vào khoảng không phía trước, trong mắt cô hiện rõ ràng vẻ say mê không che giấu, nếu Hân Di mà có ở đây ngay lúc này đã cốc vào đầu cô một cái cho tỉnh.

Hồng Nhung bận rộn đến trưa thì Hân Di gọi đến, cô ngã người dựa vào ghế ấn nút nghe.

- Sao đây cô bạn? Mình đang mệt chết đi được.

- Mệt lắm à? Liều thuốc giảm mệt mỏi của Nhung đâu?

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười sang sảng của Hân Di, Hồng Nhung vừa nghe được liền hậm hực.

- Giờ mà Di còn tâm trạng chọc mình à?

- Thì chẳng phải Nhung nói có mệt mỏi bao nhiêu nhìn thấy “anh ấy” cũng tiêu tan đi một nửa mà.

Người bên kia lại cười, cố nhấn mạnh hai từ anh ấy khiến cô đang muốn giận cũng trở nên xấu hổ, mặt đỏ bừng như cà chua chính, may mà căn phòng này chỉ còn lại mình cô nếu không thật chỉ muốn tìm cái lổ chui xuống. Đường Hân Di tính xấu nào cũng sửa được tại sao cái tính chọc ghẹo hay soi mói này lại không sửa được chứ. Hồng Nhung ôm trán thầm tự vấn và âm mưu trả thù.

- Không nói vấn đề này nữa. Di gọi cho mình có việc gì?

- Không có việc gì thì không gọi cho Nhung được à?

- Sao hôm nay Di nhiều lời thế. Không phải đang quay phim à? Anh chàng đạo diễn đẹp trai kia cho cậu nghỉ ngơi sớm thế hả?

Như chợt nhớ ra Hồng Nhung vui vẻ nói ngay lập tức đã nghe được tiếng ho khẽ từ đầu dây bên kia truyền lại, tâm tình cô lại sảng khoái thêm vài phần.

- Mình gọi điện nhắc Nhung tan làm thì đến phim trường đón mình rồi cùng đến chỗ Linh Đan.

- Được thôi. Mình cũng muốn gặp anh chàng đạo diễn kia đây.

Hồng Nhung cười ha hả đặt điện thoai xuống khi xác định đầu dây bên kia đã tắt máy. Hân Di muốn đấu khẩu với cô ư? Thật không lượng sức mà, nhớ lại hồi xưa lúc hai đứa đấu khẩu cô chỉ toàn thua thôi vì ai kia ỷ có Đăng Nguyên bênh vực. Giờ thì tốt rồi, một đấu một để xem ai thắng, cô lại nắm nhiều tẩy của Hân Di đến thế không tin sẽ thua.

Rất nhanh một lúc đã đến chiều, Hồng Nhung buông tập tài liệu cuối cùng xuống, tắt máy rời khỏi công ty. Bước ra khỏi cửa cô hít thở một hơi thật sâu lấy lại tinh thần. Từ xa, dưới ráng chiều rực rỡ bóng Duy Anh đổ xuống lòng đường tạo nên một khung cảnh hoàn mỹ nửa như mộng nửa như thực. Hồng Nhung dõi mắt nhìn theo, trái tim theo bước chân của anh ngày càng đập nhanh, đến khi cô lấy lại được ý thức Duy Anh đã biến mất khỏi tầm mắt, cô lấy tay di di trán rồi cũng đi về bãi đỗ xe.

Khi Hồng Nhung đến phim trường cũng vừa vặn bọn họ ngừng quay, đảo mắt quan sát một vòng cô đưa tay vẫy vẫy với Hân Di rồi nhanh chóng tiến lại gần.

- Vừa đúng lúc, Nhung hay thật!

Hân Di với tay lấy áo khoác và túi xách rồi mỉm cười ngọt ngào với Hồng Nhung, cả hai nhanh chóng đi ra ngoài. Vừa đi được mấy bước Hồng Nhung thấy Đăng Nguyên đang tiến đến từ hướng khác thì buông tay Hân Di ra vui vẻ gọi.

- Đăng Nguyên!

Nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình, Đăng Nguyên nhìn xung quanh rất nhanh đã nhìn thấy Hồng Nhung, Anh chậm rãi đi về phía cô.

- Chào cậu, sao lại đến đây?

- À... tiện đường nên đến đón Di ấy mà.

Đăng Nguyên gật đầu cười nhẹ đưa mắt nhìn sang Hân Di một cái rồi lại tiếp tục trò chuyện cùng Hồng Nhung, cả hai người bọn họ mãi lo trò chuyện cả buổi đều quên mất còn có một người tên Hân Di đứng bên cạnh. Hân Di chán nản đưa mắt nhìn xung quanh như thể chẳng quan tâm hai người bọn họ nhưng trong lòng đang quở trách Hồng Nhung không thôi.

- Cậu hiện đang làm gì?

- Mình đang làm trong chi nhánh của công ty ở Việt Nam.

- Vậy à?

- À đúng rồi bọn mình chuẩn bị sang nhà Linh Đan cậu có đi cùng không?

Hồng Nhung vừa dứt lời Đăng Nguyên còn chưa kịp đáp trả đã thấy Hân Di véo nhẹ vào người một cái, cô đau đớn á lên một tiếng rồi im bặt nhận ra chẳng lẽ mình lỡ lời, mời Đăng Nguyên đến nhà Linh Đan cũng không được sao. Đăng Nguyên đứng đối diện Hân Di nên sớm nhìn thấy rõ ràng hành động nhắc khéo ấy trong lòng có chút không vui mà khẽ cau mày nhưng rất nhanh liền giản ra.

- Xin lỗi mình còn có việc để lần sau đi! Tạm biệt.

Đăng Nguyên từ chối rồi xoay người rời đi, bóng anh vừa khuất Hồng Nhung đã quay sang liếc nhìn Hân Di một cái.

- Di sao thế? Sao lại nhéo mình?

- Hiểu Khang là chồng của Linh Đan anh ấy sao có thể cùng đến đó được, vậy chẳng phải tất cả bại lộ hết sao.

Sắc mặt Hân Di thoáng trở nên phức tạp, mà Hồng Nhung nghe được điều này lại càng ngạc nhiên hơn, che miệng lắp bắp nói.

- Cái gì? Chồng á? Thôi chết!

Hân Di thở dài một cái rồi kéo tay Hồng Nhung lên xe khi phát hiện có một vài người đang nhìn về phía họ tò mò lắng tai nghe.

- Linh Đan thực sự lấy cái cậu tên Khang đó rồi sao?

Hồng Nhung ngồi bên ghế phụ vẫn không tin cố ý nghiêng người về phía Hân Di đang chuyên tâm lái xe hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn vì thắc mắc cơ hồ nhăn lại. Hân Di đáp lời ánh mắt vẫn chăm chú hướng về phía trước, không quay sang Hồng Nhung.

- Ừ. Lúc trước mình vẫn chưa kể rõ ràng cho Nhung nghe về chuyện tình của hai đứa nó.

- Chuyện tình thế nào? Kể mình nghe đi, tò mò chết được.

Biết nếu không kể thì bản thân sẽ không thể yên ổn mà tập tủng lái xe được, Hân Di đành đem chuyện kể lại rõ ràng từng chút một. Khi kể xong cũng vừa vặn đến nơi. Hân Di ấn còi xe hai tiếng cổng chính tự động mở ra, cô thong thả đánh tay lái rẽ vào trong, mỗi một động tác đều thành thục đủ để biết đây không phải là lần đầu tiên Hân Di đến đây. Xe vừa dừng lại Hồng Nhung nhanh chóng mở cửa đi ra, cô mở to mắt nhìn căn biệt thự xa hoa trước mặt lòng không khỏi chấn động. Căn biệt thự này rất rộng so với căn hộ cao cấp kia của Hân Di thực lớn hơn, đẹp hơn mấy phần. Chồng Linh Đan giàu như vậy sao? Nếu không nghe kể trước đánh chết cô cũng không tin, số của Linh Đan cũng tốt thật lúc hoạn nạn liền gặp chân tình. Nhìn thấy bộ dạng này của Hồng Nhung Hân Di không khỏi lắc đầu, nếu ai không biết còn tưởng là cô gái quê mùa nào lạc vào, Hồng Nhung đâu phải con nhà bình thường sớm đã nhìn thấy nhiều nơi đẹp đẽ cao sang hơn vậy mà vẫn trừn ra bộ dạng này. Thật hết nói nổi.

Không lâu sau từ trong nhà một cô gái mặc váy suôn màu xanh lam đi ra, Hồng Nhung lập tức đưa mắt nhìn hồi lâu như thể nghiền ngẫm làm cho cô gái kia cũng tò mò mà nhìn lại.

Cô gái trước mặt không đến nỗi quá xinh đẹp nhưng lại khiến người khác không thể rời mắt của lẽ vì nét thuần khiết trên gương mặt trắng ngần kia. Đôi mắt long lanh cứ nhìn cô không chớp mắt, môi hơi mấp máy định nói gì đó, tóc màu đen tuyền xõa hai bên vai khẽ bay bay theo cơn gió nhẹ vừa thổi qua. Hồng Nhung sau một hồi bất động cũng lên tiếng.

- Linh Đan đúng không?

Vừa nghe cô gái phía trước cất giọng Linh Đan liền đưa tay che miệng biểu lộ sự khó tin.

- Chị... Nhung.

Hồng Nhung mỉm cười tiến lên thêm mấy bước rồi dang tay ra ôm.

- Lâu rồi không gặp em vẫn còn nhớ đến chị, thật vui mừng.

- Sao lại không nhớ chứ? Mấy năm nay em đều rất nhớ chị!

Hân Di đứng bên cạnh nhìn hai người bọn họ ôm nhau thắm thiết thỉnh thoảng còn nghe tiếng Linh Đan thúc thít mà không biết làm gì hơn. Tình cảnh chia ly rồi gặp lại này cô sao lại không hiểu chứ, năm tháng vô tình khiến họ xa nhau mười mấy năm, giờ gặp lại vẫn thấy có chút khó tin.

Một tiếng coi xe khác vang lên nhanh chóng cắt đứt màn ôm nhau thắm thiết này, Hiểu Khang bước tới thấy Hân Di liền gật đầu lại nhìn sang cô gái lạ mắt đang đứng cạnh Linh Đan mà tò mò nhưng cũng lịch sự cất câu chào.

- Chào cô!

- Đây là?

Hồng Nhung đưa mắt thầm đánh giá người đàn ông kia. Anh ta chắc cũng có thể coi là hàng đẹp trai, lịch lãm với ngũ quan cân đối, mái tóc gọn gàng và giọng nói cực kì dễ nghe. Nếu đem so với Duy Anh chắc cũng một chín một mười.

- Giới thiệu với chị đây là Hiểu Khang, chồng của em.

Nói đến chữ chồng mặt Linh Đan có hơi chút ửng hồng, Hồng Nhung hiểu rõ chỉ nở một nụ cười kín đáo.

- Chào em. Chị là bạn thân của Hân Di cũng coi như là chị em thân thiết với Linh Đan.

- Chị có phải là Hồng Nhung?

Hiểu Khang rất nhanh nắm bắt được thông tin bèn hỏi lại, anh vẫn thường nghe Linh Đan nhắc đến người chị này.

- A làm sao em biết?

Hồng Nhung ngạc nhiên kêu lên.

- Chị không biết em chứ em thì sớm đã biết đến trang sử hào hùng của chị rồi. Linh Đan vẫn thường kể về chị mà.

- Thảo nào...

- Thôi thôi vào trong đi. Chị đói bụng lắm rồi này.

Hân Di nhịn không được lên tiếng hối thúc, bụng cô cứ sôi lên sùng sục mà bọn họ lại đứng hàn huyên mãi.

Trong căn bếp rộng lớn, bữa ăn ấm cúng, vui vẻ diễn ra. Tất cả ngồi quây quần trên chiếc bàn tròn vừa ăn uống vừa trò chuyện rất náo nhiệt, lâu lâu lại cười lớn khiến căn nhà không còn vẻ yên tĩnh thường ngày.

- Việc quay phim thế nào rồi chị?

Hiểu Khang vừa gắp một miếng cá vào chén Linh Đan vừa hỏi Hân Di, động tác của anh vô cùng tự nhiên.

- Cũng bình thường thôi em.

- Vậy thì tốt. Em lo anh ấy làm khó chị!

Không khí theo câu nói của Hiểu Khang có phần trùng xuống, Linh Đan chợt thắc mắc nói.

- Anh ấy là anh Nguyên hả? Chị nhận lời đóng vai thứ trong bộ phim của anh ấy sao?

Hân Di bình thản gật đầu cứ như đây là chuyện hết sức bình thường mà Linh Đan thì có hơi chút kích động.

- Em thật sự không muốn chị đóng vai đó một chút nào, anh ấy rõ ràng làm khó chị. Em không ngờ vị đạo diễn Dương kia lại chính là anh Nguyên.

Hồng Nhung ở bên cạnh chỉ lắng tai nghe không bàn luận gì nhiều, cô tập trung vào thức ăn trên bàn tay gắp lia lịa vốn đem chuyện mà bọn họ đang nói kia nuốt xuống hết. Cô không phải không quản mà là không biết nên quản thế nào, vốn dĩ mối quan hệ giữa Hân Di và Đăng Nguyên xưa kia rất bình thường nay lại như sợi chỉ bị vo tròn lại rối rắm. Khuất mắc của hai người bọn họ thật sự rất khó gỡ, mười năm rồi còn gì tất cả ân oán tình thù của hai người đã đến mức khắc cốt ghi tâm trong lòng Đăng Nguyên. Không phải chỉ vài ba câu giải thích liền xong đâu, cũng như Hân Di nói vấn đề không phải chỉ là hiểu lầm mà còn là xa cách. Khoảng thời gian mười năm liệu Đăng Nguyên còn yêu Hân Di hay không? nếu lỡ đâu Đăng Nguyên thật sự không còn yêu Hân Di mà sớm đã có người tỏng lòng thì giải thích càng khiến mối quan hệ của họ trở nên ngại ngùng khó mà đối mặt với nhau. Nguyên nhân sâu xa là bởi vì Hân Di vẫn còn yêu Đăng Nguyên, chỉ sợ đến lúc đó khi phát hiện đoạn tình cảm xưa kia Đăng Nguyên vốn dĩ đã cắt đứt thì người đau lòng nhất không phải Hân Di hay sao.

Nghe mấy lời này của Linh Đan Hân Di chỉ cười khẽ không nói gì, Hiểu Khang lại tìm chủ đề khác cắt đứt không khí ngột ngạt này.

- Đúng rồi ngày mai là buổi ra mắt bộ sưu tập mới của nhà thiết kế Hoàng Hải chị dành chút thời gian đến dự đi dù gì cũng là chỗ quen biết với lại sẽ có nhiều nhà báo xuất hiện. Việc ở buổi casting lần trước cũng làm hình ảnh chị ít nhiều bị ảnh hưởng.

- Chị biết rồi! Mai chị quay xong sẽ đến đó em kêu người gửi lễ phục đến cho chị.

Bữa tối tiếp tục, tất cả vẫn trò chuyện vui vẻ chỉ là không ai nhắc đến Đăng Nguyên nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.