Cố Chuẩn trong mắt của Mạc Ninh, lúc đầu hai tay đặt trong túi áo khoác, sau khi dừng lại, nhìn Mạc Ninh một hồi lâu, Cố Chuẩn hơi hơi nghiêng người, bỏ một bàn tay từ trong túi áo ra, thay cô lau đi nước mắt trên mặt, nói: “Sao lại đứng ở đây?”.
Mạc Ninh lúc này mới phát hiện chính mình đang khóc, quay đầu sang chỗ khác vội lau nước mắt, cô nói: “Bác sĩ vừa ra khỏi phòng hội chẩn, đại kháilà thảo luận xong rồi. Tôi tới hỏi tình hình thế nào, dì ở bên trong,tình trạng không tốt lắm”.
Cố Chuẩnđứng thẳng người, sau khi nghe xong cô nói, Cố Chuẩn mới nghiêng đầunhìn thoáng qua văn phòng bên cạnh, Mạc Ninh ngẩng đầu nhìn mặt anh, mày cau lại, dưới mắt có quâng thâm, sắc mặt cũng không tốt.
“Vất vả rồi”. Cố Chuẩn chân thành nói, “Cô đi về trước đi, tôi vào trong”. Vừa dứt lời, nhấc chân rảo bước vào văn phòng.
Mạc Ninh sửng sốt trong chốc lát, bỗng nhiên cảm thấy bản thân quả thậtkhông có lý do gì ở lại, xoay người rời đi. Hành lang thật dài, thật âmu, không biết cơn gió từ đâu thổi đến rờn rờn. Mạc Ninh khép chặt áokhoác, bước nhanh hơn.
Hoàng Kỳ Hoangủ trong lòng Chu Nhất Nặc, lệ còn vương lại khóe mắt. Lúc Mạc Ninhtới, Chu Nhất Nặc trông có vẻ cũng sắp ngủ. Khoảng hơn chín giờ đêm qua, vị chủ nhiệm khoa tim mạch có quen biết với Hoàng Kỳ Hoa và bác Cố cũng đã đến bệnh viện, một là xem trọng Cố Khải Nguyên, mặt khác, bọn họcũng hy vọng Hoàng Kì Hoa không cần phải lo lắng, vị chủ nhiệm kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-an-den/115911/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.