Mùa đông ở Đại Lý lạnh hơn nhiều so với thành phố mà trước kia Trình Lạc Lạc sống, khiến cô có chút không quen, thường xuyên xuất hiện phản ứng bài xích với thời tiết, nhẹ thì cảm cúm mấy ngày, nặng có thể mắc các chứng bệnh hàn hoặc hô hấp. Vốn dĩ, sức đề kháng của cô đã yếu, lại thêm bệnh tật quấn người triền miên khiến cơ thể cô liên tục sụt cân, gầy đi trông thấy.
Cho dù thế nhưng cô vẫn thích ở lại nơi này, tiêu dao tự tại, có hôm mệt thì đắp chăn nhốt mình trong phòng, rảnh rang lại khoác thêm áo ra ngoài đi dạo. Hơn nữa, cư dân ở đây khá nhiệt tình, luôn hết mực giúp đỡ, thấy cô lủi thủi một mình, liền thay phiên nhau tới hỏi han chăm sóc. Dường như cô dần dần cảm nhận được hơi ấm tình thương.
Nghĩ cũng thật buồn cười, đáng nhẽ ra sự ấm áp và niềm thân thương thường xuất phát từ gia đình, còn cô lại không như thế, cô chưa từng nhận được những tình cảm đó từ người thân, những người được gọi là người thân luôn coi cô như một món đồ mà rao bán, chỉ cần được giá liền không thương tiếc mà đẩy cô đi. Những người mà cô luôn tâm niệm là người thân, lại chưa từng xem cô là người một nhà, chưa từng đối xử thật lòng với cô, càng chưa từng một chút nào suy nghĩ cho cảm nhận của cô.
Trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy, cho dù Trình gia hay Thẩm gia đều chưa từng là nhà của cô. Ngoài bà nội Thẩm ra, không có ai trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-yeu-thuong-giau-vao-anh-trang-tan/3491802/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.