Bầu trời đêm nay khá thanh bình, một vầng trăng soi sáng, xung quanh lấp lánh mấy vì sao.
Gió miên man thổi tới, mang theo mùi hương hoa thoang thoảng, khiến đầu óc con người như được thanh tỉnh hẳn đi.
Thị trấn về đêm không sáng chói như ở thành phố lớn, chỉ lưa thưa những ngọn đèn đường màu vàng nhàn nhạt, hắt lên trên những thân cây đang nhẹ nhàng rung rinh trong gió.
Trước con ngõ nhỏ, người dân tụ tập thành một đám người chuyện trò rôm rả, đánh tan đi sự tĩnh lặng của đêm tối.
Hai người Trình Lạc Lạc chỉ lặng lẽ ngồi trong sân nhìn ra bên ngoài, không chọn hoà nhập vào đám đông, mà chỉ lặng lẽ quan sát.
Một lúc sau, Tinh Tinh bỗng nhiên hỏi: “Chị Lạc Lạc… tại sao chị lại một mình tới đây?”
Trình Lạc Lạc nghiêng người nhìn Tinh Tinh, mỉm cười hiền hoà: “Bởi vì chị muốn đi ngắm nhìn thế giới.”
“Thích thật. Không giống như Tinh Tinh, ba mẹ suốt ngày bảo em phải ở nhà trông homstay, chỉ một mình anh trai được đi chơi với bạn.” Giọng Tinh Tinh có chút buồn bã, có chút non nớp của trẻ con.
Dường như Trình Lạc Lạc có thể nhìn thấy hình bóng của chính mình trên người Tinh Tinh, chính là cảm giác bị kìm chân giam hãm, bị sự thiên vị của ba mẹ cắt đứt đi đôi cánh muốn bay, lâu dần khiến cô chỉ muốn thoả hiệp, tìm kiếm sự bình yên. Nhưng sau bao nhiêu chuyện xảy ra, cô mới hiểu được bình yên không phải là thoả hiệp, bình yên chính là sự tự do.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-yeu-thuong-giau-vao-anh-trang-tan/3491801/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.